- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
- Chương 39
Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 39
Edit: Đào Sindy
"Thạch cô nương nói đùa. " Nụ cười trên mặt Dung Hà biến mất:
" Danh tiết nữ tử trọng yếu như vậy, Dung mỗ sao lại không cẩn thận thế được. Ta và Quận Chúa không ở riêng mà còn có Ban Thế Tử đồng hành, mong Thạch cô nương chớ nên hiểu lầm."
Thạch Phi Tiên miễn cưỡng cười gượng nói: "Là ta nghĩ lầm."
Ban Họa quay người chuẩn bị đi, ngoảnh đầu lại thấy Thạch Phi Tiên cười đến mặt cứng lại rồi, nhịn không được lườm Dung Hà một chút, phát hiện Dung Hà đang nhìn mình, nàng nhíu mày, duỗi ra một ngón tay trắng ngần chỉ về phía cửa, đi thôi chứ?
"Cáo từ." Dung Hà mỉm cười cáo từ huynh muội Thạch gia.
"Quận Chúa." Nghiêm Chân từ trong đình chạy ra, hắn chắp tay qua loa với huynh muội Thạch gia, liền đuổi theo hướng Dung Hà và Ban Họa vừa đi, ngược lại cực kỳ giống bên trong thoại bản thư sinh lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, không đọc sách, từ bỏ quy củ, chỉ cầu nữ tử hắn mê luyến có thể nhìn hắn nhiều thêm một cái.
Mắt Thạch Phi Tiên lạnh lùng nhìn Nghiêm Chân ném đi mặt mũi đuổi theo một nữ nhân, thanh âm lạnh lùng nói: "Gì mà người đọc sách, gì mà chính nhân quân tử, chỉ là tục vật nhìn thấy mỹ nhân là không dời nổi bước chân."
"Ngươi nói Nghiêm Chân hay là Dung Hà?" Mắt Thạch Tấn nhìn muội muội: "Thân là quý nữ danh môn, ngươi nên có chừng mực trước mặt Dung Hà."
"Hắn là cái thá gì mà có thể so sánh với Dung Bá gia." Bị huynh trưởng vạch trần tâm tư, trên mặt Thạch Phi Tiên có chút khó coi, nhưng nội tâm lại thở dài một hơi, chí ít nàng ta không cần phải tận lực che giấu trước mặt huynh trưởng:
"Chẳng lẽ Dung Bá gia không phải đối tượng thích hợp để kết hôn sao?"
"Hắn không thích hợp với ngươi." Thạch Tấn muốn nói trong mắt Dung Hà căn bản không có nàng ta, nhưng khi nhìn đến đáy mắt tình nghĩa của muội muội, Thạch Tấn lại mềm lòng: "Muội muội, ngươi đáng giá có được nam nhân tốt hơn."
"Nam nhân tốt hơn?" Thạch Phi Tiên nghe nói như thế, trào phúng cười một tiếng: "Lang quân tuổi trẻ dưới gầm trời này, chỉ có ca ca và Dung Bá gia được xưng tụng là thanh niên tài tuấn, những người khác chỉ là những nam nhân thô tục không chịu được, ngươi cảm thấy ta có thể gả cho ai?"
Buồn cười nhất chính là, trong nhà vì để
Tả tướng triệt triệt để để ủng hộ Thái Tử, cố ý để nàng ta gả cho Nghiêm Chân, không nghĩ tới vậy mà người ta coi trọng một nữ nhân bị từ hôn ba lần. Nàng ta không biết, đến tột cùng Ban Họa có cái gì tốt, có thể khiến công tử nhà Nghiêm Tả tướng mê thành dạng này.
"Ta nên may mắn khi toàn Kinh Thành không người nào biết nhà chúng ta từng có ý kết thông gia cùng Nghiêm gia?" Nghĩ đến mình thiếu chút nữa đã gả cho tên nam nhân đuổi theo nữ nhân khác không thả, Thạch Phi Tiên cảm thấy mười phần khó xử: "Dù sao ta sinh ra là phải hy sinh cho đại tỷ."
"Nếu sau này đại tỷ không sinh được nhi tử, có phải ta phải đi làm tiểu thϊếp cho Thái Tử, giúp đại tỷ sinh con không?" Trong lòng Thạch Phi Tiên luôn có một vướng mắc, đó là cả nhà luôn vây quanh đại tỷ là Thái Tử Phi, gì cũng là Thái Tử, Thái Tử Phi, nàng ta là nhị nữ nhi thì coi là gì chứ?
Nàng ta tài hoa hơn đại tỷ, xnh đẹp hơn đại tỷ, không phải vì nàng ta sinh muộn hơn mấy năm, thì nàng ta làm sao có thể vì đại tỷ mà không thể làm chủ được hôn sự của mình.
"Phi Tiên!" Thạch Tấn nghe Thạch Phi Tiên càng nói càng không tưởng nổi, giận tái mặt nói: " Đại tỷ đến Đông Cung cũng không dễ dàng, nếu chúng ta là người trong nhà mà nói loại lời này, để đại tỷ nghe thấy sẽ xử thế nào?"
"Nàng không dễ dàng, chẳng lẽ ta nên vì nàng tôn vinh một đời hi sinh sao?" Hốc mắt Thạch Phi Tiên ửng đỏ: "Ta cũng là nữ nhi Thạch gia!"
Thạch Tấn thấy muội muội như thế, thấp giọng thở dài một tiếng, nhẹ lời khuyên nhủ: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi gả cho Nghiêm Chân đâu."
" Hiện tại trong lòng người ta chỉ có Phúc Nhạc Quận Chúa đẹp như tiên nữ, dù mấy người muốn gả, người ta cũng không muốn cưới. " Thạch Phi Tiên bị chọc giận nói: " Ai kêu ta không có gương mặt khuynh quốc khuynh thành cơ chứ."
"Nói bậy. " Thạch Tấn đưa thay sờ đầu nàng ta: " Phi Tiên nhà chúng ta là đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành, nam nhân muốn cưới ngươi phải xếp hàng từ đầu tường đến cửa thành,
Nghiêm Chân mọt sách như thế, làm sao biết cái gì là mỹ nhân chân chính."
"Trong lòng đại ca, ta và Phúc Nhạc Quận Chúa ai đẹp hơn?" Thạch Phi Tiên nhìn Thạch Tấn: "Hả?"
"Trong lòng ca ca đương nhiên là ngươi đẹp nhất. " Thạch Tấn vỗ vai nàng ta, xoay người nói: "Đi thôi, đừng để khách nhân khác chờ lâu."
Thạch Phi Tiên cười ngọt ngào với hắn, sau đó nói: "Thật xin lỗi, đại ca, vừa rồi ta không nên phát cáu với ngươi."
"Ta là đại ca ngươi, ngươi không cần nói xin lỗi với ta." Thạch Tấn nhẹ nhàng sờ đầu muội muội, trừng mắt nhìn, chút thất vọng che giấu nơi đáy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
"Xem như ra khỏi. "Ban Hằng ra khỏi cửa lớn biệt trang, mắt nhìn những hạ nhân cúi đầu chào hắn, nói với gã sai vặt: " Đi, hôm nay tiểu gia ta vui vẻ, thưởng cho bọn họ ít bạc vụn."
"Vâng." Biết thế tử gia vui vẻ thường hay thưởng bạc, cho nên cùng gã sai vặt phục vụ bên cạnh hắn
sẽ tùy thân mang theo một số bạc vụn và tiền đồng, Thế Tử nói thưởng, gã sai vặt liền đem ra, thời gian lâu, mấy phục phụ cận thân trong phủ sẽ có danh xưng: Thiện tài đồng tử.
Trên thực tế mấy đại nha đầu thϊếp thân bên người Quận Chúa cũng có danh hào thiện tài đồng nữ, nhưng hạ nhân toàn phủ đều biết Quận Chúa rất được sủng ái, nên không ai dám gọi người bên cạnh Quận Chúa như vậy, sợ bị trách phạt.
"Chuyện gì mà vui như vậy?" Ban Họa nắm mép váy, giẫm lên ghế chuẩn bị lên xe ngựa, thấy đệ đệ vung tiền thưởng hạ nhân, liền tò mò dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Ban Hằng.
"Cũng không có việc gì. " Ban Hằng cười hì hì tiến đến trước mặt Ban Họa, nhỏ giọng nói: " Nhìn thấy những người đó tự xưng mọt sách chính nhân quân tử, thỉnh thoảng nhìn lén tỷ, ta cảm thấy hả giận."
"Ta là vật phẩm à, mặc cho bọn hắn nhìn tới nhìn lui còn hả giận. " Ban Họa duỗi ngón tay ra chọt trán hắn:
"Được rồi, nhanh đi nói với Dung Bá gia một tiếng, ta lên xe ngựa."
"Tỷ cẩn thận một chút. " Ban Hằng cẩn thận nâng làn váy Ban Họa, trong miệng khen: " Bộ y phục này thật đẹp mắt, nhưng đi trên đường cũng quá phiền toái, nữ nhân các người thật thích hành hạ mình."
Mặc dù đã nhìn thấy bao lần tỷ hắn vì đẹp mà hành hạ bản thân, nhưng hắn vẫn phàn nàn như cũ.
"Đệ thì biết cái g. " Ban Họa leo lên xe ngựa, hất váy lên, cười tủm tỉm nói: "Chỉ cần đẹp, gì cũng xứng đáng."
Ban Hằng ngoan ngoãn thay Ban Họa buông rèm xuống, quay người nhảy xuống xe ngựa, nói với Dung Hà: "Dung Bá gia, mời."
"Mời." Mắt Dung Hà nhìn rèm xe ngựa đã che lại chặt chẽ, bò lên lưng ngựa, kéo dây cương con ngựa, con ngựa thay đổi tư thế.
"Ban Thế Tử. " Nghiêm Chân chạy chậm đuổi tới, sau lưng chạy theo một đám gã sai vặt: "Xin đợi một chút."
Ban Hằng thấy rõ người đến thì nhíu mày, muốn giả bộ như không nghe thấy tiếp tục đi, nào biết Nghiêm Chân vô cùng kiên trì, vậy mà đuổi tới trước ngựa của hắn, hắn muốn xem như không thấy cũng không được.
"Nghiêm công tử, xin hỏi còn chuyện gì không?" Ban Hằng nắm lấy roi ngựa thật chặt, nếu kia không phải công tử Tả tướng, thì hắn đã quất lên mặt hắn ta rồi. Không phải nói tổ gia Nghiêm thị phong nghiêm lắm à, sao lại dạy dỗ ra một tên đăng đồ tử* đuổi theo xe ngựa nữ nhân chứ?
*Tên xấu xa, kẻ dê xồm
"Tại hạ còn có một câu muốn nói với Quận Chúa, xin Quận Chúa nghe tại hạ một lần." Nghiêm Chân đi đến trước xe ngựa, thở dài đến cùng: "Quận Chúa, Nghiêm mỗ không giỏi câu từ, cũng chưa từng chung đυ.ng cùng nữ tử, nhưng lời vừa rồi tại hạ tuyệt đối không lừa gạt, mong Quận Chúa nghĩ lại."
"Nghiêm công tử mời trở về đi." Thanh âm Ban Họa từ trong xe ngựa truyền ra, Nghiêm Chân thấy rèm xe không động đậy, ánh mắt ảm đạm xuống.
Hắn biết, nàng không muốn gặp hắn.
"Trên đời rất nhiều chuyện khó cầu hoàn mỹ, Nghiêm công tử tài tuấn như thế, nhất định sẽ tìm được người ngưỡng mộ trong lòng, tiểu nữ tử cũng không phải là lương phối cùng công tử, mong công tử đừng nhắc lại việc này, cáo từ."
"Nghiêm công tử, mời nhường một chút." Hộ vệ Ban gia khách sáo mời Nghiêm Chân sang một bên, Nghiêm Chân trơ mắt nhìn xe ngựa từ đi qua trước mặt hắn, mang theo âm thanh chuông đồng đinh đinh đang đang, hắn cảm thấy mình trái tim cũng bị chiếc xe ngựa này mang đi.
Hắn không biết mình đứng ở chỗ này bao lâu, cho đến khi có người gọi hắn từ sau lưng, hắn mới hoảng hoảng hốt hốt lấy lại tinh thần.
"Nghiêm công tử. " Khang Ninh Quận Chúa thấy Nghiêm Chân nhìn chằm chằm ngoài đường, liền cười nói: " Gió thu rất lạnh, ngươi đứng ở chỗ này làm gì?"
"Khang Ninh Quận Chúa. " Nghiêm Chân hành lễ với Khang Ninh: "Cáo từ."
Khang Ninh bị Nghiêm Chân làm cho lơ ngơ, quay đầu thấy sắc mặt hạ nhân ở cổng không đúng lắm, liền nói với một người trong đó: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ nhân bị Khang Ninh gọi lại vội vàng cúi đầu nói: "Xin Quận Chúa thứ tội, tiểu nhân vừa qua đây, không biết có chuyện gì."
Chi tử Nghiêm Tả tướng tỏ tình Phúc Nhạc Quận Chúa Tĩnh Đình Hầu phủ bị từ hôn ba lần, còn bị người Quận Chúa này từ chối!
Chuyện này thực sự làm cho người ta chấn kinh rồi, nội tâm của hắn nhận đả kích rất lớn, nhưng lại không dám nói với người khác chữ nào.
Khang Ninh thấy hạ nhân này không muốn nói sự thật, trong lòng có chút không vui, nhưng đây không phải hạ nhân Huệ Vương Phủ, cho dù nàng ta có bất mãn cũng không thể biểu lộ ra: "Đã như vậy, thì tìm người biết đến nói."
Hạ nhân ở cửa cùng nhau cúi đầu xuống, không nói một lời.
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, Khang Ninh miễn cưỡng cười: "Nếu tất cả các ngươi đều không biết thì coi như xong đi."
Nàng ta vào xe ngựa rồi, mới triệt triệt để để giận tái mặt, toàn bộ người Kinh Thành đều xem thường nàng ta, hạ nhân Thạch gia cũng giống vậy.
Những con chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, mắt chó coi thường người khác.
Sớm muộn cũng có một ngày, sớm muộn cũng có một ngày...
Nàng ta lấy từ ngăn kéo xe ngựa ra một chồng bánh giòn, khiến chúng tan thành phấn, mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút.
Xe ngựa Ban Họa dừng lại trước cửa Tĩnh Đình Hầu phủ, lúc nàng bước ra khỏi xe ngựa, thấy Dung Hà còn ở đây, liền lộ ra một nụ cười xán lạn với y.
Dung Hà nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, nhịn không được cũng cười đáp trả: "Quận Chúa, tại hạ cáo từ."
"Đợi chút nữa." Bỗng nhiên Ban Họa nghĩ tới gì đó, một lần nữa bò trở về trong xe ngựa, một trận thanh âm lục tung truyền tới, sau đó Ban Họa lại bò ra, sau đó vẩy váy, một tay chống thành xe ngựa nhảy xuống:
"Cái này tặng cho ngươi."
Dung Hà thứ Ban Họa đưa tới, sắc mặt hơi biến: "Cái này..."
"Xuỵt. " Ban Họa trừng y:
"Những thứ này để ở nhà ta cũng vô dụng, tục ngữ nói bảo kiếm phối anh hùng, sách hay phối tài tử, đạo lý này có đúng không?"
Dung Hà lẳng lặng nhìn nữ tử cười híp mắt trước mặt, bỏ sách vào trong ngực, chắp tay với Ban Họa: "Đa tạ Quận Chúa hậu ái."
"Khách sáo rồi. " Ban Họa tiến đến cửa lớn hai bước, thấy Dung Hà vẫn đứng nguyên tại chỗ, buông một tay xách váy ra, vẫy vẫy với Dung Hà, sau đó đi vào cửa chính Ban gia.
"Cáo từ." Ban Hằng cũng thi lễ qua loa với Dung Hà một cái, chạy đuổi theo tỷ hắn, vừa chạy vừa thay Ban Họa xách váy.
Rất nhanh tỷ đệ hai người đã biến mất sau cửa lớn Ban gia.
Dung Hà lấy đồ vật từ trong ngực ra, nắm chặt nó rồi bỏ lại trong ngực.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
- Chương 39