Edit:
Sub
Beta:
Sub
Người anh em của hắn nói cho tôi cái tên, lại hỏi tôi có muốn ngồi xe hắn hay không.
Tôi uyển chuyển cự tuyệt hắn, nói: “Cậu còn phải đi làm.”
Hắn nhìn tôi một cái, nói: “Cậu rất thú vị”
Tôi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Chân Phong”
Tôi đón xe đi tới bệnh viện kia, trùng hợp mẹ tôi trước kia cũng ở qua viện này, quen cửa quen nẻo mò tới khu nằm viện, xem thời điểm đăng ký bệnh, có y tá nói với tôi: “Anh còn nhớ tôi không?”
Tôi nói:” Nhớ, lúc mẹ tôi đổi bình tiếp thuốc, thủ pháp của cô rất nhanh nhẹn.”
Nàng liền cười cười không nói lời nào.
Tôi tiến vào phòng của Chân Phong, nhìn thấy hắn một mình nằm ở trên giường, trên mu bàn tay dán băng keo, ấn loạn dụng cụ điều khiển từ xa chơi.
Tôi liền đem hoa quả đã mua trước bệnh viện thả ở đầu giường.
Hắn cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn tới tôi, ấn tiếp dưng cụ điều khiển từ xa.
Tôi nói: “Chuyện tối ngày hôm qua, cảm ơn cậu, xin lỗi.”
Hắn nói: “Tôi tự làm tự chịu, không trách anh được.”
Tôi nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Hắn nói: “Tôi cũng không phải con gái, không cần anh chịu trách nhiệm.”
Tôi nói: “Anh thích em, chúng ta cùng nhau đi”
Hắn ném dụng cụ điều khiển từ xa, quay đầu nhìn tôi.
Hắn nói: “Anh nói thật?”
Tôi nói: “Em tốt như vậy, anh làm sao có thể không thích em, chúng ta cùng bên nhau.”
Hắn nói: ” Tôi cũng không bắt buộc anh, anh cũng không phải bị cưỡng bách.”
Tôi nói: ” Anh là can tâm tình nguyện, trước cảm thấy hai ta chênh lệch quá lớn, lại sợ em mấy tháng tâm tư, thời điểm đó lại trực tiếp nói chia tay, anh sẽ khổ sở, cho nên anh mới một lần lại một lần cự tuyệt em.”
Hắn nở nụ cười, sau đó nói: ” Vậy anh bây giờ không sợ?”
Tôi nói: “Em bị anh làm thành như vậy, vẫn còn che chở anh, có thể thấy em đối với anh là thật lòng, chúng ta thật tốt ở chung, đến cuối cùng cho dù kết quả không tốt, cũng không trách em, anh cũng không oán hận,”
Hắn nắm chặt tay của tôi, nói: “Tiêu Điều, em là thật sự yêu thích anh.”
Tôi nói: “Anh biết, anh cũng vậy, chúng ta vậy liền coi là cùng một chỗ?”
Hắn nói: “Tính cái gì, chính là cùng ở một chỗ,”
Hắn cười đến vui vẻ, tôi nhìn hắn cười cũng lộ ra một nụ cười.
Tôi nói muốn ở bệnh viện cùng hắn trị liệu, hắn sống chết cũng không làm, nói tôi ở bên này đổi thuốc, hắn thật không tiện. Hơn nữa hắn cũng thuê người làm công việc bảo hộ chuyên nghiệp, tôi cũng không có cưỡng cầu, chỉ là mỗi ngày sớm hay muộn đều đến bệnh viện ba lần thăm hắn, mang chút đồ ăn vặt gì đó, hắn cái gì cũng đều không cự tuyệt, vừa ăn, vừa nhìn tôi cười.
Chúng tôi thương lượng một chút, hắn ước chừng là sau một tuần lễ liền có thể xuất viện, chờ hắn xuất viện, chúng tôi sẽ cùng ở tại một căn nhà.
Hắn muốn tôi từ chức, trực tiếp cùng hắn sinh sống, tôi nói: ” Em tốt xấu gì cũng cho anh một con đường sống, anh cũng không thể ở nhà bị em nuôi”,hắn liền không vui, tôi liền kêu gào, tôi nói: “Anh chính là ở quán bar, em muốn nhìn cũng có thể bất cứ lúc nào nhìn thấy” khả năng hắn nghe thấy cũng đúng, không chấp nhất nữa.