Chương 4: Lăng Gia

Tìm trong kí ức, thật có, khác với Vạn Tô viết trong tiểu thuyết đối chiếu trong mộng không có thanh âm viết chỉ là biên, tình hình thật sự rất là lãnh đạm hai người liên hệ là nguyên chủ phát hiện ma tu, ma tu muốn hút "Vạn Tô" huyết, tất nhiên Vạn Tô không chịu, cầu xin nói mình thân phận và lợi ích, thể hiện ra nội tâm vặn vẹo tàn nhẫn muốn trở thành ma tông một viên, Ma tu thân phận cũng không đơn giản, cười ha ha đồng ý! Kì thật một kẻ điên căn bản không sợ chết "Vạn Tô" không tu được linh khí hay tinh thần đạo, liền muốn tu ma gϊếŧ hết những kẻ dám khinh thường mình và những người ghê tởm kia. Vạn Tô cảm thấy mình là người không tốt không xấu, nhưng trọng tới sau mới cảm giác Vạn Truy Khung thật sự là kẻ điên, tâm tính vặn vẹo lại thông minh!

Loại người này nếu là kẻ thù không trực tiếp gϊếŧ, để "Vạn Tô" có cơ hội nhất định kẻ thù của hắn sẽ chết thực thảm.

Vạn Tô không biết hai người, không cứ coi như đời trước và đời này dung nhập đi! Tâm tính của mình có bị ảnh hưởng hay không. Này đột nhiên lại nghe thấy Tô Tiên Nhi nhỏ giọng thanh âm: "Thiếu gia, chúng ta tới Lăng gia."

Vạn Tô ngẩn đầu, chính mới để ý tới Lăng gia biệt phủ bẳng hiệu! Tuy biết tình hình Lăng gia không tốt lắm sao? Nhưng một tu tiên thế gia, cư nhiên ngoài phủ chỉ bình thường như một cái phủ giàu có của phàm nhân, người canh gác cũng chỉ có một kẻ ngủ gật, bên ngoài vắng vẻ! Thật sự làm cậu không biết nên nói gì.

Nghĩ thầm trong lòng này thành thực sự lớn, mới phát giác trên đường đi cậu mải suy nghĩ quá đi đến chân đều cảm giác đau nguyên chủ không có kim đan là cái người thường thật không thuận tiện, còn có sắc trời đã u ám. "Vào đi." Nhìn lướt qua Tô tiên Nhi, Vạn Tô nói.

Tô Tiên Nhi nhất thời chạy đi đẩy người gác cửa đang nằm ngủ say xưa: "Tỉnh, tỉnh, nhanh mở cửa cho thiếu gia nhà ta đi vào."

Người gác cổng nghe vậy, cau mày: "Gọi, gọi, gọi! Các ngươi gọi quỷ sao? Cửa ở đây không biết mở."

Hắn càng hùng hổ gào to, Tô tiên Nhi giận dữ: "Phi, ngươi điên rồi sao? Đây là nhà ngươi cô gia."

"Phi, còn cô gia. Ta chỉ làm việc cho Lăng nữ." Hắn vẻ mặt khinh thường, mọi người đều chạy hết. Nếu không phải vì Lăng Nguyệt San rất đẹp hắn mới không chịu tội ở đây coi cửa, người ngoài không biết Lăng gia tình hình nhưng hắn rõ ràng. Cái thằng phế vật này suốt ngày nhận mình là Lăng Nữ tướng công thật là không biết xấu hổ.

Vạn Tô hơi cau mày, đã nghe hai lần người ngoài dám gọi thẳng nữ nhân này khuyê tự (Tên húy). Bất quá, Vạn Tô và nàng không quen, lại cũng chưa sắp sếp rõ tình hình hiện tại, cau mày lại nhưng cũng không nói gì.

"Ngươi!!!" Tô Tiên Nhi giận dữ, mặt đỏ lên hốc mắt ẩn lệ, muốn mắng lại lại không biết nói gì nói: "Ngươi, thâtj hỗn lão, nhà ta thiếu gia..."

Gác cổng lại không muốn nghe nàng lải nhải, hắn lại không có yêu thích nàng, mắng: "Cút ra, ta mở cửa được rồi đi. Giống ta bắt nạt các ngươi dường như, thật vô dụng."

"Thiếu gia!" Tô Tiên Nhi ủy khất nhìn lại nhìn Vạn Tô không biết là nàng giả bộ hoặc thật sự, lòng cũng không thoải mái, bất quá cũng chỉ nhìn cũng không nói, cậu không tưởng gϊếŧ nàng đã rất tốt cũng không cần vì nàng ra mặt! Hiện tại cậu chỉ là người ở rể, cũng như ăn bám, còn không nuôi nổi mình, cũng không muốn ở ngoài đường xin cơm. Đi vào cửa, phía sau còn nghe gác cổng hùng hổ mắng, Tô tiên Nhi nhìn Vạn Tô bóng dáng kinh ngạc, cư nhên không bảo vệ nàng, trầm mặc rũ mắt theo sau!

Lăng gia, tình hình lúc đầu thật không tốt lắm, không biết vì sao Lăng Nguyệt San lại làm được Lăng gia ổn định không ngã tuy ở vị trí thứ tư hạng chót, hiện tại tình hình không tốt các nơi đều nhòm ngó muốn Lăng gia ngã xuống hảo muốn một chén canh! Trong tiểu thuyết và trọng mơ Vạn Tô đều quay xung quanh Vạn truy Khung nên cũng không biết Lăng Nguyệt San làm thế nào? Nhưng nàng ở gặp Vạn Truy Khung luôn là một bộ lạnh nhạt, tuy đẹp tới khuynh quốc khuynh thành nhưng Vạn Truy Khung lại không thích nàng, Vạn Tô cũng không rõ lắm, nhưng trong mộng nàng gia tộc bị diệt, đệ đệ bị bắt đi gieo ma cổ đều do Vạn truy Khung.

Đối nàng Vạn Tô tâm tình khá phức tạp, trong phủ ngược lại đèn đuốc sáng trưng, lại vô cùng yên tĩnh. Đi qua sân lớn, hành lang, bậc thang trời sắp tối mờ ảo nhìn không rõ lắm. Vạn Tô bước chân hướng sáng nhất đại sảnh đi! Tô Tiên Nhi theo sau, hơi nghi hoặc ngạc nhiên, chạy theo sau.

Vạn Truy Khung tự Vạn Tô, hiện tại bất quá là thiếu nên 16 tuổi thôi. Lại khá cao lớn, bước chân rất nhanh đi tới đại sảnh, bước chân hơi đình trệ một chút khi nghe thấy bên trong thanh âm.

...

"Hắn thật nói như vậy?" Lãnh đạm thanh âm hỏi.

"Đương nhiên, ai cũng nghe được! Mọi người đều thực tức giận, thật là quá ngu ngốc mà không biết chúng ta đối diện với nguy cơ gì sao? Là muốn ngài có thêm kẻ địch sao? Thật chán ghét a!" Thanh âm giận dữ nói.

"Không cần nói bậy, ai? Đi ra!!!" Lăng nguyệt San quát lạnh.

"két"

Đẩy cửa, đi vào chính là hai người Vạn Tô và Tô Tiên Nhi, đi tới. Hai người đang nói sau lưng cũng không ai khác chính là nói Vạn Tô, nói xấu bị bắt tại trận, thị nữ hơi ngây ra. Lại hừ lạnh không nói gì, cúi đầu mắt lé nhìn không tre dấu ghét bỏ!