Chương 2: Xong

Vạn Tô bị tiếng ồn ào đánh thức, cau mày chẳng lẽ cậu còn sống! Này không có khả năng đi, nhà rõ ràng sụp xuống, đau đớn vô cùng còn nhớ in trong đầu! Cảm giác đó không thể là ảo giác đi.

... Ân, không đúng từ đâu ra xa lạ kí ức... Vạn Tô cả kinh mở bừng mắt.

Đối diện với một đám người vây quanh chỉ trỏ, cậu ngây ra. Trong đầu quen thuộc lại xa lạ kí ức, lại như chính mình chảy qua dường như! Vạn Tô nội tâm phức tạp vạn phần.

"A, hắn tỉnh rồi. Đột nhiên, hắn ngã giữa đường thật sự doạ người! Ta còn tưởng rằng hắn muốn ăn vạ đâu." Một người có giọng vịt đực nói.

"Còn không phải, nghe nói trước đây hắn còn là trăm năm thiên tài của Vạn vân Tông." Một kẻ đeo kiếm, mắt lé nói.

"Vạn Vân Tông có hắn thật là một sỉ nhục!" Có người khinh thường.

"Đúng, đúng..." Tiếng ồn ào phụ hoạ.

"Bất quá giờ chỉ là cái phế vật thôi, Lăng Nữ còn đồng ý hôn sự! Thật sự vận cứt chó." Một kẻ vẻ mặt hèn mọn nam căm hận ghen tị nói.

"Còn không phải sao? Thiên tài và phế vật bên nhau, thật sự là hoa nhài cắm phân trâu a, chậc chậc đáng tiếc." Một nam nhân khác cười hì hì nói.

...

Một đám người chỉ trỏ, nói không chút khách khí trước mặt, thật không vui sướиɠ. Nếu không phải bọn họ chỉ vào cậu mà nói sẽ càng thêm vui vẻ hơn!

Vạn Tô đứng lên, đám người tuy sỉ nhục nói trên miệng nhưng cũng không dám làm gì cậu, thấy Vạn truy Khung đứng lên liền tản ra một con đường.

Vạn Tô ôm ngực, lại nghe phía sau tiếng cười nhạo không dứt. Dừng bước chân, lạnh lùng khinh thường nói: "Các ngươi đã là thứ gì, mà có tư cách khinh thường ta."

Nói xong rồi, liền bước đi, đám người phía sau không ngờ Vạn truy Khung lại dám phản bác còn khinh thường bọn họ, không kịp phản ứng lại đây. Cho tới khi không thấy Vạn Tô thân ảnh mới bừng tỉnh, nhất thời tiếng mắng một mảnh, lại không ai dám làm gì! Bởi vì Vạn truy Khung tuy là phế vật nhưng cũng là ở rể Lăng gia. Đám người nói chuyện chỉ là tán tu rảnh rỗi tu vi thấp và người thường thôi, bọn họ chỉ dám mạnh miệng ức hϊếp kẻ yếu cũng không dám đắc tội một gia tộc lớn trong thành.

Vạn Tô đi trên đường có chút sầu, bản thân chết rồi sao còn có thể sống a! Còn vào cái kia trong mộng, trong sách mình viết ra nhân vật chính mệnh đồ còn hơn cái ác Vạn Truy Khung! Thật sự là mmp.

Nếu xuyên vào thế giới trong sách còn tốt, nếu xuyên vào trong mơ thế giới tình hình thực sự hỏng bét. Bình thường ai xuyên qua không muốn làm nhân vật chính đâu, nhưng Vạn Tô thực sự cảm thấy mình làm nhân vật chính quả thực là vận cứt chó!

"Thiếu gia, thiếu gia ta ruốt cuộc tìm thấy ngươi, ngươi biết ta lo lắng cho người lắm không." Một thiếu nữ vừa chạy vừa hô, một đám người chú ý, lại ở nhìn thấy hài người bộ dáng liền thu hồi mắt.

Trong lòng cười khổ, thật càng sợ gì, hiện thực chính là càng tàn nhẫn đánh mặt. Thanh âm thanh thúy gọi lên, này tiếng kêu gọi xa lạ lại quen thuộc với cơ thể này lại ám ảnh tới lạnh người. Đang đi Vạn Tô cứng đờ, ngẩn đầu! Là trong mơ, đây là người đã gϊếŧ "Vạn Tô", trong tiểu thuyết cậu viết nàng ấy thành là tàn nhẫn yêu nữ của Ma tông. Trong mơ nàng lại là từ nhỏ theo Vạn Truy Khung nhà hoàn, cũng là thanh mai.

Chạy tới chính là một cô bé xinh đẹp đáng yêu tuy quần áo bình thường cũng không dấu được nàng vẻ đẹp, tuổi khoảng trừng 15 tuổi trên dưới. Vạn Tô kí ức, và trọng mơ cảnh tượng đan xen cộng vào nhau chính là này nha đầu luôn ở kêu "Thiếu gia" Thiếu gia, cuối cùng lại một đao đâm vào "Vạn Tô" trái tim, lạnh lùng quay đi. Tuy rằng bộ dáng lắc đầu, quay người đi rơi lệ. Cùng với "Vạn Tô" lúc ấy không phải người tốt, nhưng nàng cũng quá hung tàn và bệnh kiều đi! Nhịn không được ở nàng sắp chạy tới ôm Vạn Tô, cậu nhanh lùi ra sau.

Tô Tiên Nhi ngây ra, nàng vô cùng mẫn cảm. Tất nhiên tới gần phát giác Vạn Tô bài xích mình! Ánh mắt hơi rũ, rồi lại nâng lên lo lắng: "Thiếu gia, người không sao đi? Tiên Nhi, lo cho người lắm ô ô." Nói nàng đã lệ rơi đầy mặt, xinh đẹp lại đáng thương cực kì.

Vạn Tô có điểm đau lòng, không biết đó nguyên chủ cảm xúc dụng hợp hay sao nữa! Bất quá Vạn Tô càng thêm lí trí: "Ta biết, được rồi ta không sao! Đi về rồi nói." Nói xong đã đi về trước mấy bước. Cậu vốn ít lời, nói được một câu như vậy dài đã là hết sức!

Phía sau Tô tiên Nhi đứng hơi cứng ngắc, quay lại vẻ mặt đáng thương, theo sau cũng không hỏi cái gì, giống cô vợ nhỏ ngoan ngoãn. Vạn Tô lại không để ý, nghĩ thầm chẳng bao lâu cho nàng tự do, nàng muốn đi đâu cũng được! Hai người sẽ không liên quan, trong lòng thì không khỏi hơi ưu sầu!

Cư nhiên là ở trong mơ thế giới a!

Ps: Nam chủ giai đoạn đầu lạnh lùng ít lời càng là nói xúc tích, đừng hỏi ta dễ hiểu hay không tiểu thuyết người nghe hiểu là được a! Nói chung sau này cậu có để ý người sẽ thay đổi. Qaq bạn nào duyệt đọc chú ý a!

C1 tui viết ổng khá lạnh lùng mà, nói bất quá là vì tình hình nguy cấp thôi, ông ít lời lắm! Xem đạo mộ đi, ông chắc cx gần giống Tiểu ca á, kiệm lời.