Đinh Yếm mơ một giấc mộng tuyệt đẹp, trong đó cậu lạc vào một Long cung kỳ diệu. Mắt cậu ngập tràn sắc màu rực rỡ của san hô, lòng bàn chân chạm phải những viên trân châu to bằng hạt đậu. Cậu vui vẻ nô đùa cùng những sinh vật dưới đáy biển, lượn lờ giữa những rặng tảo biển và đá ngầm.
Nhưng cậu không may gặp phải một con rắn biển độc ác. Nó cắn vào hông cậu, dùng đuôi che miệng cậu lại, răng nanh cắm vào cổ, khiến cậu suýt chút nữa không thể thở nổi.
Sau khi nọc độc phát tác, cậu cảm thấy cơ thể vừa nóng vừa đau, lại còn có cảm giác tê dại kỳ lạ lan tỏa khắp người...
Sáng sớm bảy giờ rưỡi, cậu quên điều chỉnh đồng hồ báo thức trên điện thoại khiến nó reo đúng giờ đánh thức cậu. Đinh Yếm vừa mở mắt liền cảm thấy toàn thân liên tiếp bị bao phủ bởi cơn đau nhức.
Cậu tối qua có bị ai đánh một trận sao?
Khi hoàn toàn tỉnh lại, Đinh Yếm nhận ra tình trạng của mình còn thảm hơn nhiều. Cậu đang nằm trên giường lớn trong một khách sạn, hơn nữa cậu cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải!
Đinh Yếm vội vàng xuống giường chạy vào phòng tắm. Khi soi gương, cậu hoảng hốt trước hình ảnh phản chiếu của mình, lòng cảm thấy lạnh toát.
Tóc giả vẫn còn đội nhưng đã rối bù; trang điểm trên mặt thì lem luốc, son môi vương vãi trên môi... Điều đáng sợ nhất là bên gáy cậu có một dấu hôn!
Còn có những vết hôn trên eo và bắp đùi... Thật là nhiều!
Nhớ lại cảnh tượng tối qua, không khó để tưởng tượng ra những gì đã xảy ra với mình.
Ôi trời aaaaaa!
Đinh Yếm vội vàng khoác áo tắm từ phòng tắm lao ra giường, lấy điện thoại ra và thấy chỉ còn một ít pin, nhắn tin cho Khúc Hà: “Cứu mạng! Anh giống như bị nam nhân ngủ!”
Hôm nay là ngày làm việc, Khúc Hà thường dậy sớm chỉ mất một giây để trả lời: “Hả?”
Cô ấy còn không tin!
Đinh Yếm: “Thật sự đó! Anh đã uống rất nhiều rồi ngất đi. Bây giờ anh thật sự rất khổ sở... thậm chí muốn tự tử.”
Khúc Hà: “Đừng vội, trước tiên hãy đi mua thuốc ngừa. Nếu phát hiện có bệnh thì chết cũng không kịp đâu.”
Đinh Yếm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tâm trạng khó mà bình tĩnh lại được. Nghĩ đến lời cô ấy, cậu cảm thấy cô quá lạnh lùng, chẳng quan tâm gì đến mình. Đây chính là tình cảnh hậu chia tay ?
Đúng lúc cậu đang chìm trong suy nghĩ bi quan, chuông cửa phòng khách sạn vang lên.
Đinh Yếm đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo thấy một người phục vụ mặc đồng phục của khách sạn.
Cậu vội vàng quay trở lại phòng tắm, dùng xà phòng thơm để rửa sạch mặt mũi, lau khô người qua loa rồi mới mở cửa.
“Đây là đồ mà ngài đã đặt” người phục vụ đưa cho cậu hai túi mua sắm. “Bữa sáng chờ một chút liền có người mang đến phòng ngài.”
Đinh Yếm mơ màng tiếp nhận túi, rồi đóng cửa lại.
Cậu ngồi xuống ghế sofa, mở túi ra xem, bên trong là những món đồ như trang sức, sản phẩm tẩy trang và các dụng cụ mới tinh chưa mở. Còn có một túi chứa quần áo, một chiếc váy màu sắc gần giống chiếc váy hôm qua cậu đã mặc vẫn còn nguyên nhãn mạc, là một thương hiệu đắt tiền.
Đây là đang làm cái gì? Có nhầm lẫn gì không? Đinh Yếm mờ mịt gãi mặt.
Cậu kiểm tra trong hai túi nhưng không thấy hóa đơn, phiếu đặt hàng hay thẻ gì cả. Ai đã gửi những thứ này? Chắc chắn là người đàn ông tối qua đã dẫn cậu đến khách sạn?
Mặc kệ, trước tiên tắm rửa đã rồi về nhà.
Cậu nhặt đồ đạc mà mình đã để lại trong phòng tối qua, từ giày cao gót đến các món đồ khác, kiểm tra từng thứ một; những món khác vẫn có thể mặc được, nhưng chiếc váy thì khóa kéo đã hỏng, rõ ràng là do bị xé rách trong lúc vội vã.
Đinh Yếm nhìn bộ quần áo trong tay, rồi lại nhìn chiếc túi mới.
Vậy đây là đang bồi mình sao?
Đêm qua, rốt cuộc mình đã đi cùng ai? Chắc chỉ là một trong mấy người đàn ông ở trong phòng thôi...
Mẹ thật sự họ không kén chọn... Đến đàn ông cũng có thể xuống tay...
Đinh Yếm thở dài phiền muộn. Nghĩ lại thì giờ có hối hận cũng vô ích, ngủ cũng đã ngủ rồi, còn có thể làm gì khác đây? Tốt nhất là nhanh chóng đi bệnh viện kiểm tra lấy thuốc ngừa thì hơn.
Trong lúc tắm rửa, vì tâm lý ám ảnh cậu đã kì cọ cơ thể từ trên xuống dưới, sạch sẽ từ trong ra ngoài. Kỳ lạ là không thấy khó chịu lắm, điều này chứng tỏ đối phương đã cẩn thận trong việc bảo vệ an toàn, thậm chí có lẽ còn là người có kinh nghiệm dày dặn tình trường? Nếu không thì lần đầu như thế này lẽ ra mình đã đau đớn và dễ bị tổn thương...
Thật khó mà chấp nhận... Mới hôm qua thôi mình còn tự tin lắm mà giờ...
Đinh Yếm từ từ mặc bộ váy mới. Bộ này vừa vặn, hoàn toàn khác hẳn cái bộ đã bị hỏng kia, phong cách cũng khác lạ, nhưng không thể phủ nhận là rất đẹp. Người chọn đồ có con mắt khá tinh tế.
Sau khi sấy khô tóc, cậu chỉnh lại tóc giả, đứng trước gương nhẹ nhàng trang điểm lại, tô son và kẻ mi một cách nhẹ nhàng.
Vừa thu thập xong thì khách sạn đã đưa đến một bàn bữa sáng phong phú.
Dù không có cảm giác thèm ăn, nhưng lo rằng sẽ bị hạ đường huyết khi ra ngoài, cậu định ăn bát cháo hải sản. Tuy nhiên, nghĩ tới việc phải làm xét nghiệm máu ở bệnh viện, cậu lại thôi.
Ngoài chiếc váy kia, những thứ khác do người kia bồi thường cho cậu đều bị bỏ lại.
Cậu bắt taxi về nhà, tháo trang sức rửa mặt, thay quần áo nam thông thường, rồi lái xe đến bệnh viện.
Trước khi đến, cậu không suy nghĩ nhiều, nhưng khi xếp hàng đăng ký, rồi bị chuyển từ khoa da liễu sang khoa lây nhiễm, cậu kể lại tình trạng của mình năm, sáu lần, nhận về bao ánh mắt kỳ thị và sự khinh bỉ. Cuối cùng, cũng xong xét nghiệm và lấy thuốc.
Nhìn hóa đơn vài ngàn cho tiền thuốc, Đinh Yếm cúi gằm xuống, tựa vào vô lăng nghỉ ngơi. Cậu thật sự cảm thấy khổ sở, nhưng đây đâu phải lỗi của mình, tại sao mình phải gánh chịu tất cả thế này.
Ô Ô lần sau cậu thề sẽ không dám uống nhiều nữa.