Không được, nếu muốn sống, cô tuyệt đối phải an phận thủ thường chờ đến khi nữ chính xuất hiện, sau đó tên hôn quân kia giải tán hậu cung, chẳng phải cô được tự do rồi sao? Nghĩ đến đây, Phó Yên Yên thả lỏng hơn không ít, quyết định làm theo kế hoạch đã định.
“A Kỳ phải không, ngươi đi lấy cho ta cái gương có được không, ta xem xem bản thân có trở nên kém sắc không” - Cô nhìn về phía của nữ tử ngồi ngây ngốc ở mép giường, do đã thả lỏng nên giọng điệu trở nên nhu hòa hơn.
“Aa..được ạ, nô tỳ lập tức đi lấy cho chủ tử”.
Trong lòng Phó Yên Yên đã sớm nhộn nhạo đến phát điên rồi, nghe nói nguyên thân trời sinh xinh đẹp khả ái, vừa cập kê thân hình đã lả lướt, chỗ nào cần chỗ đó có, đúng là báu vật ở Tống quốc, nhưng do tính tình không biết tốt xấu đắc tội nhân vật chính, cuối cùng bị hào quang của nhân vật chính đánh bay, đáng tiếc đáng tiếc.
Suy nghĩ miên man một lát, đảo mắt đã thấy a Kỳ cầm gương lon ton chạy lại, không hề có bộ dáng đoan chính như trong mấy bộ truyện cung đấu cổ đại, mí mắt Phó Yên Yên giật giật.
Phó Yên Yên lườm một chút, sau đó giơ tay đón lấy gương đồng, liếc mắt nhìn một chút kết quả lập tức cứng người, ai đây..xinh đẹp như vậy.
Nữ nhân trong gương làn da trắng nõn như trứng gà bóc, vầng trán đầy đặn, đôi mắt to tròn lúng liếng, mi dày và cong như cái quạt lông mềm mại, cánh môi ướŧ áŧ khẽ đóng mở, ngũ quan rõ ràng là vô cùng sạch sẽ, Phó Yên Yên thử chớp chớp mắt, cmn đây không phải là vẻ đẹp sắc sảo yêu mị, mà là vẻ đẹp trong sáng của mối tình đầu, là vẻ đẹp của bạch nguyệt quang.
Sau khi thất thần một khắc, Phó Yên Yên chấp nhận sự thật là cô đã xuyên qua một cơ thể vô cùng xinh đẹp, chỉ cần an ổn sống đến khi nữ chính đến là được.
Chớp mắt một cái, Phó Yên Yên đã ngây ngốc ở thế giới này mười ngày rồi. Cả ngày nằm trong tiểu viện đọc thoại bản cổ đại, không có việc gì lại dẫn nha hoàn ra ngoài đi dạo, Phó Yên Yên tin cứ duy trì cuộc sống như này, mạng nhỏ chắc chắn giữ được.
Tối đến, Phó Yên Yên từ bồn tắm bước ra, mang một cỗ thân thể hồng hào thơm ngát vừa bị hung bởi nước ấm bước đến bàn gỗ, yên lặng để A Kỳ lau khô tóc. Tóc nguyên thân vốn dài chấm eo, mềm mượt như tơ lụa thượng hạng, sau khi thả tóc phản phất như càng thêm mềm mại, uyển chuyển, đôi mắt khép hờ trong vô cùng thư thái.
“Chủ tử, ngày mai hoàng cung tổ chức buổi tiệc mừng thọ cho Thái Hậu, ngài nhất định không được quên đâu”- A Kỳ một bên lau tóc cho cô, một bên thủ thỉ nhắc nhở.
“Tiệc mừng thọ?”
Phó Yên Yên chậm rãi mở mắt, giọng nói có chút lười biếng.
“Vâng, tiệc mừng thọ thứ 60 của Thái Hậu, ngoài các Phi tần, các Quý nhân cũng được tham gia buổi tiệc, không thể từ chối được đâu ạ”.
Phó Yên Yên cố gắng nhớ lại cốt truyện, ấn đường ẩn ẩn có chút đau.