Chương 50: Tử Sơn

Sâu bên trong Thất Sơn Loạn Lâm, Trần Lãm cẩn thận cước bộ, ôm eo Hoàn Nhan Yên Vũ sát bên cạnh. Xương cốt xuất hiện mỗi lúc một nhiều. Mỗi một bước bước ra, cảm giác áp lực và bất an trong lòng cũng càng mãnh liệt hơn.

Bỗng nhiên, đám xương cốt cách một dặm phía trước chợt run rẩy nhè nhẹ, mặt đất bắt đầu chấn động. Tiếng răng rắc của xương cốt va chạm vang lên, từ trong mặt đất chui lên hai bộ xương khô hình người, chúng rút xương sống từ những bộ xương khác trên mặt đất làm vũ khí, trong hốc mắt nổi lên luồng khí đen kịch, toàn thân bao phủ âm khí và tử khí phập phù mờ ảo.

Hai bộ xương hình người kia mang đến cho Trần Lãm một cỗ áp lực nhàn nhạt, có thực lực đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.

Hai người nhíu mày, hai loại khí hòa quyện vào nhau còn có thể vực dậy bộ xương? Nếu đi tiếp, khả năng càng có nhiều bộ xương trổi dậy nữa.

Tiến hay lùi?

Đó là suy nghĩ của cả hai, cảm giác hai bộ xương khô này chỉ hành động theo bản năng, không hề có lý trí nên Nguyên Anh hậu kỳ không đáng phải lo ngại.

Không đợi cho Trần Lãm có thời gian quyết định, hai bộ xương hình người kia ban đầu nhìn như chậm chạp, nhưng lại rất nhanh lao thẳng về phía trước, phát động công kích cực kỳ sắc bén.

Dưới sự hợp lực công kích, Trần Lãm và Hoàn Nhan Yên Vũ không hẹn mà cùng nhau tách ra làm hai phía tránh thoát.

Uỳnh uỳnh!

Bốn đoạn xương sống đập hụt, nền đất nổ tung, cát đá văng tứ phía để lại một cái lỗ lớn rộng năm thước.

Thực lực của hai bộ xương khô có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ vậy mà ngay cả góc áo của Trần Lãm cũng không chạm trúng nổi cho dù hợp lực công kích. Hắn thậm chí không xài Mê Ảnh Tung Bộ, chỉ đơn thuần là dùng lực lượng bản thân để né.

Thân ảnh Trần Lãm vừa hiện nơi khác nhất thời tiêu tán, hắn lần nữa xuất hiện phía sau một bộ xương.

“Liệt Hỏa Tình Thiên.”

U Minh Thương đâm ra, hai mươi hỏa cầu phừng phực nhắm vào bộ xương khô.

Ầm ầm!

Rắc!

Chỉ nghe âm thanh va chạm phát nổ liên tục, bộ khô lâu hình người kia trong nháy mắt bị đánh bay đi cả trăm trượng. Toàn bộ xương cốt bị thiêu đốt cháy đen.

Đối với bộ xương chỉ tấn công theo bản năng, nó không né tránh trên ăn gần như trọn vẹn hỏa cầu từ U Minh Thương. Nó vẫn như cũ xoay người tìm đến Trần Lãm nhưng tốc độ chậm đi nhiều. Chỉ trong vài hơi thở, nó đã bị thiêu đốt hoàn toàn, ngã xuống vỡ tan thành bột mịn.

“Xem ra không có âm khí và tử khí duy trì thì bộ xương khô xem như xong.”

Trần Lãm nhận định nhờ vào một đòn vừa rồi.

Keng!

Rắc!

Ở bên kia cũng đã hoàn thành hạ gục bộ xương còn lại. Nó vỡ thành trăm hàng ngàn mảnh vụn rơi xuống nền đất. Hoàn Nhan Yên Vũ đã vung tổng cộng ba kiếm. Hai kiếm đầu hủy hai tay, kiếm cuối chính thức cắt đôi bộ xương.

Đơn giản giải quyết, Trần Lãm giơ ngón cái về hướng Hoàn Nhan Yên Vũ, nàng cười rạng rỡ không ngớt.

Nàng đã đột phá Nguyên Anh trung kỳ, thêm thể chất phù hợp với âm khi nên hoạt động ở đây như chuột sa hũ gạo.

Sau khi đánh nát hai bộ xương hình người, hai người Trần Lãm tiếp tục đi tới. Trong quá trình di chuyển, hắn không lơi là cảnh giác một giây, luôn mở tả nhãn soi rọi không gian xung quanh, chú ý theo dõi trạng thái cái bộ xương dưới đất.

Đám xương cốt bên dưới lại một lần nữa có động tĩnh, ba bộ xương hình người lại đứng dậy.

Trần Lãm chưa động thì Hoàn Nhan Yên Vũ đã lướt tới. Tam Thanh Kiếm Pháp nhanh chóng bùng nổ. Kiếm khí ngưng thực như tử kiếm của nàng oanh kích thẳng tới.

Một bộ xương may mắn tránh kịp, lật tay quất hai đoạn xương sống khóa chặt hướng đi của Hoàn Nhan Yên Vũ, phân thân của nó rục rịch bắn ra tám đoạn xương sườn, bốn cái hướng về bộ vị yếu hại của nàng, bốn cái phong tỏa đường lui.

Trong khoảnh khắc tưởng như cùng đường phải chấp nhận hao tổn sinh mệnh để thoát ra thì nàng quát khẽ:

“Lăng Ba Vi Bộ.”

Lấy bộ xương làm mốc, Hoàn Nhan Yên Vũ điểm bước, thân ảnh chớp mắt xuất hiện sau lưng nó cách một khoảng gấp hai lần khoảng cách ban đầu. Đây là nàng dựa theo phương vị quẻ Thủy Lôi Truân lĩnh ngộ từ hai quẻ đầu tiên trong thân pháp kỹ Lăng Ba Vi Bộ – Hạ.

Trần Lãm khi ở trong trang viên đã mang quyển trục cho nàng tu luyện. Hắn nhận thấy nàng không có thủ đoạn rút lui phòng khi địch mạnh nên một môn thân pháp sẽ giúp ích cho nàng rất nhiều. May mắn Lăng Ba Vi Bộ – Hạ nhận được từ hệ thống là một quyển trục, nhiều người có thể tham ngộ, không như mấy chiến kỹ của hắn đặt trong một khối ngọc chỉ dành cho một người.

Hoàn Nhan Yên Vũ tuy có vẻ ngây thơ nhưng đó là khi nàng ở bên cạnh hắn thôi, nàng đơn giản thích làm nũng người nàng yêu. Nàng vốn dĩ suy nghĩ trưởng thành, chín chắn mới có thể trụ tại Lam Cực Thành mười mấy năm. Thiên tư của nàng có thể nói là trác việt, do thiếu thốn tài nguyên tu luyện nên khó mà tăng tiến.

Ầm!



Xương sườn của bộ xương khô hình người chưa kịp chạm đất thì no đã bị Hoàn Nhan Yên Vũ chém vỡ tan tành.

Tam Thanh Kiếm Pháp Tam Điệp Thức đã được nàng luyện đến đăng phong tạo cực, thêm ít thời gian sẽ biến hóa thành Lục Điệp, nâng lên một tầm cao mới.

Sau đó mặt đất rung rẩy liên tục, đồng thời xuất hiện thêm năm bộ xương khô hình người nhưng mà khí tức vẫn ngang với Nguyên Anh hậu kỳ. Hai bộ xương đầu tiên vừa đứng thẳng liền bị hai kiếm chém đôi. Ba bộ xương còn lại chưa lộ diện hoàn toàn đã nổ thành bụi.

Trần Lãm trố mắt nhìn tình huống này giống như là đang chơi trò đập chuột vậy, đánh chết từng tên một định chui lên.

“Bảo bối ơi nàng quá mạnh.”

Trần Lãm không nhịn được cười to, dang tay đón nhận giai nhân ngã vào lòng.

“Chàng không cần phải ra tay nữa, để thϊếp lo hết.”

Hoàn Nhan Yên Vũ ngọt ngào trong lòng, hơn tất thảy là sự thỏa mãn. Nàng mặc dù tu vi hơn hắn nhưng tự nhận chiến lực không bằng. Chứng kiến thành tích của hắn từ khi gặp mặt, nàng cảm thấy có thể cả đời này chỉ đứng sau phò trợ hắn mà thôi. Hiện tại thể chất thức tỉnh, nàng muốn đứng cạnh bên hắn cùng kề vai đối chiến tất cả kẻ thù.

Trần Lãm làm sao không phát hiện ra ánh mắt sáng ngời đầy khao khát bên dưới. Bởi vậy hắn chưa từng nói một lời mạnh yếu về thực lực, chỉ luôn động viên củng cố tinh thần nàng.

Thoạt nhìn thì Hoàn Nhan Yên Vũ nhẹ nhàng bình thản vô cùng. Nhưng nếu đổi lại là một tu sĩ khác, ngay cả người còn không trụ được trong âm khí nói chi đối phó với mấy bộ xương khô này.

Trần Lãm chậm rãi đi tới tiếp cận Tử Sơn, tả nhãn lúc nào cũng theo dõi chằm chằm xung quanh đề phòng.

Những bộ xương từ dưới đất chui ra hoặc tự động đứng dậy trên mặt đất có thực lực tăng dần khi tiến vào phạm vi thấy rõ Tử Sơn. Lúc này hai người bọn hắn đối mặt với mấy bộ xương tương đương với tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ, trung kỳ thi thoảng xuất hiện.

Hắn xác định những bộ xương này hoạt động nhờ vào tử khí và âm khí tụ thành bắt lấy con mồi còn sống theo bản năng vì vậy so với tu sĩ cùng cấp kém hơn rất nhiều. Nhờ vậy mà hắn không gặp quá nhiều trở ngại. Đôi khi gặp khó chui ra mười bộ xương trong một lần.

Thực lực của các bộ xương tăng theo đoạn đường di chuyển chứng tỏ kẻ có tu vi cao hơn sẽ trụ lại lâu hơn, ngoài ra còn có không ít thủ đoạn bảo mệnh.

Sát khí bắt đầu xuất hiện, tuy loãng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được. Có lẽ trước khi những người này chết đã có một trận ác chiến xảy ra, chung quy cũng do cướp đoạt bảo vật của đối phương để duy trì mạng sống mà thôi. Có khi là thân nhân, bằng hữu với nhau nhưng vì đường sống mà tàn nhẫn ra tay, nghĩ thôi cũng thấy kinh khủng.

Xoạt!

Một bộ xương cao lớn đừng dậy cách Trần Lãm năm dặm.

“Phân Thần kỳ.”

Hoàn Nhan Yên Vũ khẽ hô, từ khí tức của nó nàng cảm nhận lực lượng ngang với tu sĩ Phân Thần kỳ. Tuy so với tu sĩ Phân Thần kỳ chân chính không bằng, có khi kém hơn cả tu sĩ Xuất Khiếu kỳ hậu kỳ viên mãn nhưng lực phòng ngự không phải coi thường.

Bộ xương khô này có chiều cao lên tới hơn hai thước, tay cầm một thanh cốt mâu to nặng, nó nện xuống đất một cái đem mấy trăm trượng xung quanh bao phủ trong kình phong hắc sắc, cây cối đổ rạp.

Trần Lãm cảm thấy một mình ứng phó với đầu khô lâu này có chút quá sức, nếu như bị đâm trúng chính diện, không chết cũng trọng thương. Vì vậy hắn sẽ cùng Hoàn Nhan Yên Vũ phối hợp, nếu không đánh bại được thì cũng phải khiến nó tiêu hao sau đó rút chạy. Bởi đi đến được mức này đã là ngoài sức tưởng tượng rồi.

Vù vù!

Trần Lãm thúc giục Mê Ảnh Tung Bộ lên đến cực hạn, thoáng chốc xuất hiện trước mặt bộ xương, nó cảm ứng được có sinh linh tiến gần lập tức đâm ra cốt mâu bén nhọn.

Vụt!

Bộ xương đâm trúng Trần Lãm nhưng ngay sau đó “Trần Lãm” tan biến như sương khói. Đó chỉ là tàn ảnh, mà Trần Lãm thật sự đã đứng sau lưng cắm mũi U Minh Thương vào giữa xương sống nó.

Keng!

Cốt mâu kịp thời chặn đứng mũi thương, Trần Lãm cảm thấy như đâm vào một miếng thép cứng cáp không thể xuyên thủng.

“Tên này còn sống là thể tu!”

Hắn cảm thán, tốc độ thật nhanh, xương cốt cứng rắn cực kỳ.

Oành!

Cùng lúc này, lưỡi kiếm của Hoàn Nhan Yên Vũ đã quét ngang vào cổ bộ xương muốn gặt cái đầu lâu xuống. Nhưng lực đạo có vẻ không đủ, chỉ làm gãy vài đoạn xương đồng thời chấn nó ra hai mươi trượng.

Trần Lãm không bỏ qua cơ hội nó mất thăng bằng liền thi triển Mê Ảnh Tung Bộ bộc sau lưng đâm ra U Minh Thương.

“Liệt Hỏa Tình Thiên.”

Ở khoảng cách gần nó ăn trọn hai mươi hỏa cầu, toàn thân rực cháy. Lần đầu tiên Trần Lãm thấy được xương cháy là thế nào. Bất quá bộ xương dường như không bị ảnh hưởng quá nhiều. Nó chỉ là xương, không có kinh mạch và linh khí nên Phá Linh Huyết Diễm không có quá nhiều tác dụng.

Chi chi!

Khung xương lảo đảo, miệng nó phát ra âm thanh như gió rít.



“Thanh Tâm Kiếm Pháp – Toái Liệt.”

Thanh âm trong trẻo của Hoàn Nhan Yên Vũ vang lên, nàng xuất hiện cùng lúc với Trần Lãm, tay đâm Tử Kiếm vào khớp gối phải của bộ xương.

Keng!

Hoàn Nhan Yên Vũ bị lực phản chấn hất ra nhưng không có cảm thấy khó chịu quá nhiều, nàng lại thúc giục Lăng Ba Vi Bộ áp sát đâm một lần Toái Liệt nữa vào chính vị trí vừa rồi. Nhưng hoàn toàn khong để lại bất kỳ dấu vết nào.

Bộ xương không có cảm xúc, không biết đau đớn. Nó cường hãn đâm cốt mâu vào đầu nàng nhưng đã bị Trần Lãm chặn lại. Gân tay hắn nổi cộm lên, chịu phải sức ép không nhỏ.

Chênh lệch tu vi thể tu quá nhiều khiến hắn lớp da tay bong tróc chảy máu, hắn cảm thấy cánh tay gần như sắp gãy thì đột nhiên nghe tiếng “rắc”. Tại vị trí khớp gối bị Hoàn Nhan Yên Vũ công kích bắt đầu xuất hiện vết nứt. Vết nứt lan rộng như mạng nhện khắp xương đùi.

Rắc!

Bộ xương phát ra tiếng kêu lần nữa từ chân, chân phải chính thức vỡ vụn. Bộ xương cũng mất thế đổ ập xuống. Trần Lãm liền bồi vào mấy đòn Liệt Hỏa Tình Thiên cùng với Hoàn Nhan Yên Vũ chém vào khắp nơi trên bộ xương.

Rắc rắc!

Bộ xương chính thức phân rã thành hàng trăm mảnh. Hoàn Nhan Yên Vũ vội vàng kiểm tra thương thế của Trần Lãm.

Hắn tỏ vẻ không sao lấy ra một viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn nuốt vào. Mắt thấy sắc trời dần sáng nói với Hoàn Nhan Yên Vũ:

“Dùng lúc quá nhiều mà thôi, ta tranh thủ luyện thể mà. Trời chuẩn bị sáng rồi, chúng ta nghỉ ngơi đến đêm lại tiếp tục.”

Nói rồi ôm nàng tiến vào trang viên.

Do hạn chế gần gũi với Hoàn Nhan Yên Vũ, hắn đành bắt Thiên Ngọc Ly xuống hồ chơi một trận. Hoàn Nhan Yên Vũ kể lại hành trình cho hồ nữ nghe, nàng chú ý đến thể chất vừa thức tỉnh của Hoàn Nhan Yên Vũ và đưa ra kết luận. Huyền Âm Linh Thể là một loại thể chất song tu, đặc biệt tăng thêm hiệu quả đối với việc thải dương bổ âm.

Hoàn Nhan Yên Vũ nghe vậy lo lắng thay cho Trần Lãm, sợ rằng sau này sẽ hút dương khí của hắn ảnh hưởng nghiêm trọng. Tuy nhiên Trần Lãm có Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết làm sao có thể ảnh hưởng, không chỉ vậy Huyền Âm Linh Thể còn tăng thêm hiểu quả song tu cho cả hai. Đường nào cũng lời.

Trần Lãm hiện tại đã hiểu tại sao Hoàn Nhan Yên Vũ có thể đánh nứt bộ xương lớn kia. Nàng dựa vào quan sát nhìn ra chân phải của bộ xương kia không to bằng bên chân trái nên cho rằng khả năng chịu đựng bên phải sẽ kém hơn. Toái Liệt là một thức phá hủy cấu tạo xương bên trong khiến nó nát nhừ từ trong ra ngoài.

Nghe qua thức Toái Liệt có vẻ giống như Phá Linh Huyết Diễm nhưng nó chỉ phá hủy cấu tạo tự nhiên chứ không phá hủy kinh mạch và linh lực như Phá Linh Huyết Diễm.

Đây là một thức trong Tam Thanh Kiếm Pháp mà Hoàn Nhan Yên Vũ lĩnh ngộ gần đây.

Đêm đến, hai người Trần Lãm tiếp tục tiến gần Tử Sơn. Do đã quen với khí tức nơi này nên tốc độ di chuyển nhanh hơn. Dọc đường chỉ xuất hiện thêm một bộ xương Phân Thần sơ kỳ khiến Trần Lãm có chút chật vật, còn lại đều dưới Phân Thần kỳ đều bị xử lý gọn ghẽ.

Có lẽ ở những hướng khác sẽ có một số bộ xương cường đại hơn, đường đi hắn lựa chọn còn tương đối an toàn.

Hai canh giờ trôi qua, Trần Lãm rốt cuộc đã đến Tử Sơn. Hắn vẫn chưa biết tên ngọn núi này, cho rằng là núi hoang mà thôi.

Trước mặt hắn là một ngọn núi đơn độc cao khoảng hai ngàn dặm. Đến đây, Hoàn Nhan Yên Vũ đột nhiên cảm nhận âm khí tăng lên rõ rệt, nó từ một nơi nào đó tràn ra ngoài. Nàng liền nắm tay Trần Lãm lần mò đến nơi có nồng độ âm khí cao hơn.

Lúc này trong lòng Trần Lãm đột nhiên phát lạnh, âm khí quá dày đặc vượt quá tốc độ hấp thụ của hồng liên, hiện tại nó vẫn còn rất yếu đang trong quá trình hồi phục nên chưa thể hấp thu lượng lớn như vậy.

Hắn đột nhiên ý thức được khu vực mà mình đang bước vào này chỉ sợ là một mảnh cấm địa nào đó.

Hoàn Nhan Yên Vũ nhận thấy trạng thái dị thường của hắn liền điều động âm khí bao phủ hai người giảm bớt áp lực cho hắn.

Thời gian trôi qua chỉ mấy hơi thở, Trần Lãm rốt cuộc đã có thể hô hấp lại bình thường. Hắn bái phục cái thể chất Huyền Âm Linh Thể. Nếu không có nó chỉ sợ hắn không bao giờ có thể tiến vào nơi này khám phá bí mật. Bởi trực giác nói cho hắn biết loại âm khí kinh hồn kia chính là đến từ một vật gì đó kinh thiên bên trong Tử Sơn tạo thành.

Bước chân của Hoàn Nhan Yên Vũ chợt chậm lại, nàng tiến lại gần một tảng đá cả một nửa người trưởng thành. Trần Lãm tò mò quan sát tảng đá thì thấy tại vị trí sát mặt đất sau đám cỏ có một cái lỗ hõm.

Hắn nhìn cái lỗ này có chút quen mắt, không nhớ nổi mình từng thấy ở đâu thì Hoàn Nhan Yên Vũ đã lấy ra một lệnh bài, chính là lệnh bài huyết sắc có khắc chữ “nhẫn.”

“Không lẽ đây là nơi truyền thừa của nàng?” Trần Lãm tự nhiên khẩn trương, trong đầu dấy lên suy đoán Hoàn Nhan Yên Vũ tám chín phần liên quan đến thứ bên trong.

“Không phải nơi này, vị trí thϊếp cảm ứng được nằm ở phía nam Lam Cực Thành.” Hoàn Nhan Yên Vũ lắc đầu, nàng cũng bất ngờ không kém.

Nàng cẩn thận đặt lệnh bài vào lỗ hõm, nó vừa khít không dư không thiếu một li.

Ánh mắt cả hai người đều mong chờ có gì đó xảy ra, nhưng liền thất vọng khi không thấy có bất kỳ động tĩnh nào.

“Thϊếp nghĩ thϊếp không phải là người duy nhất có lệnh bài này.” Hoàn Nhan Yên Vũ đưa ra suy đoán.

Trần Lãm gật gù đồng tình. Nói như vậy có thể nàng liên quan đến một người nào đó ư? Nhìn qua nàng không giống như nói dối, chắc ông nội nàng mất sớm tại thời điểm nàng quá nhỏ nên nàng chưa được tiếp nhận đầy đủ về thông tin.

Cả hai tò mò không biết bên trong là thứ gì, là bảo vật hay một người nào đó. Liệu Hoàn Nhan Yên Vũ có liên hệ gì với chuyện này, vô vàn thắc mắc nảy sinh.