[TG2] Chương 5: Lợi dụng thời cơ ăn đậu hũ...

Phương Hi ngồi trên giường, ôm chăn nhìn nam nhân hiện tại đã hôn mê ở dưới sàn, hắn hiện tại bắt đầu phát sốt, cũng không biết sẽ biến thành tang thi hay dị năng giả...

Làm cậu lo lắng đến mức ngủ không được, sợ lỡ đâu bị tang thi một cái cắn chết, lúc đó cậu cũng không kịp khóc a!

Biết hắn như thế này thì cậu đã không mang hắn vào nhà rồi.

Thiếu niên mệt mỏi mà nằm xuống giường, đôi mắt vẫn chằm chằm mà nhìn người ở dưới đất, đến khi mắt đã có chút cay cậu cũng đã bắt đầu buồn ngủ...

Thẩm Phóng cảm thấy cả cơ thể bây giờ giống như đang được ngâm trong lửa nóng, toàn thân đều khó chịu như muốn vỡ ra...

Ngay cả ý thức cũng không quá tỉnh táo, Thẩm Phóng có cảm giác nếu cứ như thế, hắn sẽ mau chóng chết mất thôi.

Đang lúc hắn cảm thấy nóng chảy đang thiêu người, một mạt mát mẻ và dễ chịu đáp lên người hắn, như lữ khách gặp cơn hạn hán lại vô tình vơ được trận mưa...

Thẩm Phóng khẽ thở ra một hơi thoải mái, tham lam mà không biết đủ, mong muốn sự mát mẻ đó lại lâu thêm một chút, nhiều hơn một chút.

Cho đến khi sự dễ chịu đó bỗng nhiên dời đi rồi biến mất, Thẩm Phóng lần nữa cảm thấy hỏng mất, thật sự không đủ...

Tại sao không cho hắn nhiều hơn một chút..?

Trong bóng đêm, đôi mắt của người đàn ông đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang cuộn mình trong chăn.

Nhưng thiếu niên hoàn toàn không biết, một chút lòng tốt của bản thân đã khiến con người đó nảy lên lòng tham, không biết thế nào là đủ...

Dê con vẫn còn thơm ngọt trong giấc ngủ, và chó sói lại mất lí trí, chỉ muốn ngay lập tức xé nát rồi ăn luôn con mồi vào bụng...

Để cả hai...máu thịt hòa nhau.

Thẩm Phóng chầm chậm bước đến giường thiếu niên, đôi mắt như tỏa ra quang nhìn cậu, thân hình người đàn ông cao lớn che khuất ánh sáng chiếu vào khung cửa sổ, cũng không thể thấy rõ người trên giường làm sao vậy...

Không một chút cảnh giác, ngủ thật sự sâu.

Thẩm Phóng cúi người đè lên thiếu niên, ánh mắt không thể thoát khỏi đôi môi của thiếu niên đang khép mở...

Rõ ràng là đang ngủ mà lại giống như câu dẫn người, thật hư hỏng.

Cổ họng Thẩm Phóng giống như khát khô, hắn thật sự khao khát cậu, đôi môi này, màu sắc này, nhìn thế nào cũng thật ngon miệng.

Thẩm Phóng hơi thở dốc, không hiểu tại sao nhưng hắn lại quá hưng phấn, giống như sắp ăn được món ngon hằng mong ước, hắn vòng tay ôm chặt lấy thiếu niên...

Cảm thấy thiếu niên vừa mềm vừa thơm, hắn cũng luyến tiếc ăn vào trong miệng.

"Ưʍ...Nóng quá..."

Thiếu niên khẽ cựa mình, bị nhiệt độ nóng hổi từ người Thẩm Phóng lây tới rồi, đôi tay vô thức mà giơ lên đẩy hắn ra, nhưng hành động này lại giống như chốt mở...

Khiến hắn vừa tức vừa buồn cười. Thẩm Phóng nảy lên ác thú vị, giữ lại bàn tay của cậu không cho rút lại, nhìn từng ngón tay thon dài trắng hồng...

Ma xui quỷ khiến ngậm vào trong miệng...

Thật ngọt...Trên người của bảo bối cũng thơm quá...!

Thẩm Phóng mυ"ŧ hôn ngón tay thiếu niên, làm nó dầm dề một mảnh lấp lánh, hắn giơ tay chặn lại gương mặt đỏ bừng của cậu, cúi người hôn đi xuống.

Thật muốn ăn luôn thỏ con vào bụng a...