Chương 38: Tâm tình tốt

Chap 38: Tâm tình tốt

----------------------------------------

Chu đại lang kia muốn bán nhà?

Khương Cẩm có chút kì quái khi nghe Triệu Nhị nói tin tức này. Hôm qua còn cắn chặt răng nói không sang nhượng, không buôn bán, sao tự nhiên hôm nay lại muốn bán phòng rồi.

Không phải Khương Cẩm đa nghi, không lẽ nhà kia có vấn đề gì chứ?

Triệu nhị thấy Khương Cẩm đắn đo, cười nói "Nếu nói có vấn đề, thật là có. Cô biết vụ hỏa hoạn gần đây chứ?"

"Có nghe nói qua, nói cái gì là nhà Tam lang? Tam lang?" trong lòng Khương Cẩm vừa động, không nhịn được hỏi. "Tam lang này chắc không phải là huynh đệ ruột của Chu đại lang chứ? Ngày đó lúc phu thê Chu gia cãi nhau cũng có nhắc tới?"

Triệu Nhị gật đầu "Còn không phải là huynh đệ của hắn sao. Việc này nếu cô biết cũng biệt 1 nhà huynh đệ hắn như thế nào. Dĩ nhiên sẽ không còn ai trông nom, huống chi Chu đại lang cũng không biết nguyên do vì sao, bị dọa đến hư gan. Hiện tại chuẩn bị đi nhậm chức, nghĩ đến tám, mười năm cũng sẽ không về, nhà nào giữ lại cũng vô dụng." "Chuyện này thật là không thể tưởng tượng được." Khương Cẩm ngẩn người nói "Vậy người xem nhà này nên mua hay không đây?"

Triệu nhị nghĩ nghĩ nói "Ta và Khương cô nương cũng là chỗ quen biết, cũng không muốn nói mấy lời vô nghĩa, nhà này bán cái giá này, rất hời! Nhưng chỉ có chút vấn đề là không ai biết tên Tam lang kia chọc vào phiền toái gì, làm ra đại họa diệt môn. Chu đại lang là huynh đệ của hắn, không biết có thể bị dính vào hay không?"

Khương Cẩm nghĩ nghĩ cũng có chút lưỡng lự, mấu chốt chính là A Dung vô cùng có khả năng liên quan đến việc này. Đây chẳng khác nào nguy hiểm càng thêm nguy hiểm, nếu thực sự có chuyện đuổi gϊếŧ gì đó, chính là tang gấp đôi khả năng bị bại lộ.

Nghĩ đến đây Khương Cẩm không nóng lòng nửa, nói với Triệu nhị nửa thật nửa giả, chần chờ một cút nói "Kỳ thật hiện tại ta cũng hơi kẹt một chút, ngươi cũng biết ta mới mua đất xong, vẫn là để từ từ rồi nói"

Triệu Nhị tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng hiểu được băn khoăn của Khương Cẩm. Chưa nói đến có tiền hay không, chỉ chuyện phiền phức phía sau cũng đủ làm người ta nhìn thấy đã sợ.

Khương Cẩm tiễn Triệu nhị ra ngoài, quay đầu lại thấy bộ dáng Tôn lão đại phu như đang suy tư, không biết đang nghĩ cái gì.

Một ngày này sóng êm gió lặng, Khương Cẩm cũng đã bình tĩnh hơn. Bận rộn cả ngày thu thập dược liệu giúp Tôn lão đại phu, lúc quay về nhà lại nhắc đến chuyện mua nhà không thành với Liễu Diệp. Nàng ta có chút tiếc nuối nhưng cũng biết quả thật không có nhiều tiền lắm. Khương Cẩm càng thuận miệng đề ra một chút khả năng có tai họa ngầm.

Lúc nói lời này, A Dung cũng ở đây. Khương Cẩm nói xong, lát sau trộm nhìn sắc mặt A Dung, tựa hồ thập phần bình tĩnh thì cũng không nói gì nữa. Dù sao cũng là hài tử 7,8 tuổi, nghe không hiểu là chuyện bình thường. Khương Cẩm nghĩ, ngày thường tuy A Dung thông minh, nhưng có lẽ chính mình đã nghĩ hắn quá thông minh. Trong khoảng thời gian này vẫn là hạn chế A Dung ra ngoài thì tốt hơn, ít nhất tránh được đầu sóng ngọn gió.

Editor:Lily073

Cho dù chính mình không thể thông minh như người trưởng thành nhưng rốt cuộc vẫn là người trưởng thành.

Trên thực tế, torng lòng Tiêu Nhan lại dấy lên sóng to gió lớn.

Hắn không có nhận tin tức, hắn vậy mà không nhận được tin tức!

Lúc trước hắn liên lạc với ám vệ thân cận, bảo hắn an bài xử lý quần áo thất lạc của mình, sau đó ám vệ báo cáo đã xử lý xong.

Một thời gian này vẫn luôn sóng yên biển lặng, hắn cũng cho rằng việc này đã giải quyết tốt. Hiện giờ trận lửa lớn này đại diện cho cái gì? Cho dù là lúc trước không xử lý gọn quần áo, việc này sao hắn cũng không thu được tin tức? Ngay cả Khương Cẩm còn biết chuyện này!

Nếu không phải ám vệ tín nhiệm bên cạnh hắn phản bội, thì chính là đã gặp bất trắc.

Tuy là trên mặt hắn trấn định, không để Khương Cẩm nhìn ra manh mối gì, trên thực tế sau lưng đã ra một tầng mồ hôi lạnh.

May mà lần này hắn vẫn luôn không lộ diện, cũng không để kẻ nào trên triều tiết lộ hành tung của chính mình.

Nhưng tình huống trước mắt, ngược lại rất khó giải quyết, không có chút manh mối nào. Mấy ca ca, đệ đệ kia hay là phụ hoàng tuyệt thế của hắn?

Trong lòng Tiêu Nhan nhanh chóng đem tình huống trước mắt tính toán một chút, lại có chút do dự. Tình huống của hắn hiện tại, kì thật tốt nhất vẫn là điều dưỡng thêm mấy ngày. Nếu muốn dùng thuốc kí©h thí©ɧ công lực, cố nhiên có thể đột phá bình cảnh, nhưng ngày sau vô cùng có khả năng sẽ lưu lại tai họa ngầm. Nếu đối phương chọn cách phóng hỏa, hơn phân nửa là không có được manh mối hữu lực, bằng không đã sớm gϊếŧ đến cửa.

Chính là, cũng không thể loại trừ khả năng đối phương muốn bức dây động rừng, sau đó làm cho mình thả lỏng cảnh giác. Tiêu Nhan hoài nghi nhất vẫn là đại ca tốt và phụ hoàng tốt của hắn, ngay cả với tình huống của hắn hiện giờ, cũng không đến nổi nhất định phải liều một sống một chết.

Đầu óc Tiêu Nhan nhảy số kịch liệt, biểu tình vẫn rất tự nhiên, không nhìn ra được chút biến hóa nào. Liễu Diệp mang một bồn dưa chua hầm thịt luộc lớn tiếng vào, hắn còn nhớ rõ phải đi bới cơm, quả nhiên thập phần tự giác.

Khương Cẩm thấy hắn thông minh như vậy, cũng thấy do mình nghĩ nhiều. Hài tử mới bảy, tám tuổi, thông minh thì có thể thế nào? Ghê gớm lắm cũng là hài tử hoặc nam đinh nhà nào đó bị lưu đài hoặc xử chém, chỉ cần trốn tránh thời gian này, qua ba bốn năm nữa ai còn nhớ được?

Tuy não Khương Cẩm mở rộng ra một chút, cũng không thể tưởng tượng được Tiêu Nhan chính là Thiên sơn đồng mỗ phiên bản nam, hơn nữa sau lưng còn có nhiều sóng to gió lớn như vậy.

Rốt cuộc chuyện đấu tranh của các hoàng tử cách quá xa chuyện dân chúng thường tình, nàng cũng không phải là Định nam hầu thế tử phu nhân. Cho dù là Định Nam hầu phủ cũng không khỏi ở bên ngoài chống đỡ cho Tam Hoàng tử

Hiện tại nàng đem lực chú ý chuyển tới bữa cơm chiều, nàng vốn dĩ tính làm một cái lẩu dưa chua, không nghĩ tới Liễu Diệp làm thành dưa chua hầm thịt luộc. Bất quá món này ăn vẫn rất ngon. Nước canh trắng trắng, bên trong là màu xanh lục của dưa chua, hấp thụ váng dầu của thịt ba chỉ, mùi hương nồng đậm, bên trong mang theo vị chua thanh. Thịt ba chỉ trước tiên chiên sơ, hầm cho mềm, chỗ có thịt thơm mà không thanh, chỗ có mỡ vào miệng là tan.

Phối hợp với hương thơm ngào ngạt của cơm tẻ, rưới thêm một ít nước canh dưa chua.. Khương Cẩm có thể ăn một chén lớn. Chờ sau khi ăn xong, mỗi người lại ăn tiếp một trái lê đông lạnh vừa rã đông xong, tiêu thực giải sầu, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.

Thời tiết hiện giờ rất lạnh, lại vừa rơi hai trậntuyết, Khương Cẩm cùng Liễu Diệp bàn bạc xong từ hôm nay sẽ bắt đầu đốt giường đất,chính là củi lửa đều phải tốn tiền mua, có hơi khó khăn một chút.

Nghĩ đến đây Khương Cẩm cảm thấy không mua tòa nhà kia không có gì đáng tiếc, rốt cuộc chỗ nào cũng cần dùng tiền, quần áo mùa đông lại còn phải làm thêm một bộ, ăn cơm cần tiền, ăn măc cần tiền, rau xanh thịt trứng đều là tiền, sữa bò không có chỗ bán – tạm thời không đề cập. Tôn lão gia tử còn phải về quê, cũng không biết đầu xuân có trở về hay không, chính mình vẫn là nên tiết kiệm một chút.

Rốt cuộc những chuyện như bán bánh bao, mua cái cửa hiệu cũng bán được, thuê cửa hiệu cũng bán được, vác rổ đi khắp hang cùng ngõ hẻm vẫn có thể bán bánh bao. Nếu quả thật không được, thì vác rổ đi bán bánh bao, kiếm bữa cơm ăn mà thôi, chỉ là chân mỏi chút.

Lại nói tiếp, mối làm ăn với Vương thị kia thật là có chút nuối tiếc. Mỗi bữa một lượng bạc, nhà tiết kiệm trong thôn một tháng cũng khoản một lượng bạc là đủ cơm ăn.

Khương Cẩm nghĩ đến Vương thị, ách, bà ta đồngthời cũng đang nghĩ đến Khương Cẩm, dĩ nhiên, bà ta nghĩ đến chính là cơm KhươngCẩm nấu.

Vương thị như vậy, suốt ngày ở hầu phủ ăn sơn trân hải vị, trong miếu ăn thức ăn chay đương nhiên là không quen. Lần này Định Nam hầu vậy mà bỗng nhiên có lương tâm một lần, cố ý tìm hai nữ đầu bếp giỏi nấu món chay ở ngoài phủ đưa đến chỗ Vương thị.

Nhưng mà nói tới Vương thị, hai đầu bếp này không làm bà ta hài lòng chút nào. Làm bánh bao chay, gói nhân bánh, nấu canh... đều kém hơn Khương Cẩm một chút. Nếu đổi lại là người khác, thì cũng không chú ý đến sự khác biệt nhỏ này, nhưng Vương thị là cái loại tính cách gì? Mỗi ngày đều kén cá chọn canh, chỉ một chút không vừa ý liền xô mâm đập chén, nháo đến toàn bộ am không được yên tĩnh.

Kì thật trình độ của hai vị đầu bếp này cũng thuộc dạng am hiểu làm nguyên liệu sống, có thể làm ra mùi vị của thịt, cũng có thể dùng đậu hủ, nguyên liệu linh tinh làm ra bộ dạng như món cá, nhưng vậy thì thếế nào, thức ăn chay chính là không phải thịt, so với thị thịt thật sự vẫn kém một chút như vậy.

Vương thị khẩu vị nặng, thích ăn thịt cá cũng phải đậm đà. Chuyện này làm bà ta rất bực bội, lâu lâu lại chỉ hai người kia mắng chửi một hồi.

Hai người này vốn dĩ cũng là đầu bếp bên ngoài, lại là nữ đầu bếp, người người truy tìm, trong đó có một người không nhịn nổi, ngay cả tiền công cũng không cần, phất tay áo bỏ của chạy lấy người. Người còn lại một mình chịu trận với Vương thị cũng không chống đỡ được bao lâu liền từ chức.

Chuyện này làm cho Vương thị giận điên người. Vừa mắng to hai người đầu bếp không có trình độ, vừa mắng Khương Cẩm. Cảm thấy cơm Khương CẨm làm chính là làm hỏng khẩu 2ị ăn uống của mình, không thể ăn nổi cơm người khác, quả thật là yêu nữ mà.

Dù sao lão nhân gia bà không bao giờ sai.

Nhưng mà hôn sự của Định nam hầu thế tử cùng Trường Ninh quận chúa lại đang đến giai đoạn quan trọng. Định nam hầu hy vọng không phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, chờ đến ngày ấy chân chính đính hôn, lại để cho Vương thị đến lộ mặt là xong.

Dự định khoảng năm sau, năm nay Vương thị có thể trở về Định nam hầu phủ hay không vẫn là chuyện khó nói.

Khương Cẩm không biếtết chuyện nước sôi lửa bỏng của Vương thị, chỉ là làm bánh bao dưa chua vào hôm sau. Trước làm bánh bao dưa chua với mộc nhỉ, đậu hũ, sau lại đưa Liễu Diệp tặng mười cái đến Tuyền thủy am, món này vị thanh thuần, thập phần ngon miệng.

Chờ xong xuôi lại làm bánh bao dưa chua thịt heo. Khi còn nhỏ Liễu Diệp đã ăn qua một hai lần, lại không thể tưởng tượng được còn có thể ăn lại khẩu vị quê nhà, vừa cao hứng lại vừa có chút thương cảm.

Tiêu Nhan thì chưa bao giờ ăn qua bánh bao loại này, vô cùng mới mẻ, chỉ cắn một ngụm nước thịt cùng nước dưa chua hòa quyện vào nhau, quả nhiện là một hương vị khác biệt. Cho dù đây chỉ là hương vị thô thuần, ăn cũng thật sự không tồi, Tiêu Nhan trong nháy mắt như vậy rất muốn cướp Khương Cẩm về phủ hắn nấu cơm cho mình.

Nhưng mà ngẫm lại, con đường kia của chính mình, gai nhọn trùng trùng. vẫn không nên kéo nàng vào cuộc... hắn lại cảm thấy có chút phiền muộn.

Khương Cẩm là người có ăn liền vui vẻ, đặc biệt là món bánh bao mình thích ăn nhất. Ăn bánh bao dưa chua, uống cháo gạo kê, nàng cũng quên mất khẩn trương mấy ngày trước đây, cảm thấy hạnh phúc không thôi.

Ăn cơm xong, nàng lại mang cho vợ chồng Tôn lão đại phu 2 loại nhân bánh bao khác nhau, mang theo 6 cái, giữa trưa làm mẻ bánh bao cũng không tồi a.

Editor:Lily073

Bất quá giữa trưa, nàng vậy mà lại đi theo Tôn lão đại phu ăn một bữa tiệc lớn, bánh bao mang đến căn bản không có tác dụng

Lâm Thanh Lâm gia đến đưa tiền đặt cọc cho phương thuốc, lần này vị thiếu gia búp bê sứ kia vậy mà không có tới. Người tới là đại quản sự của họ, đưa tiền xong xuôi còn thuận tiện mở tiệc chiêu đãi Tôn lão gia tử cùng Khương Cẩm ăn uống một trận.

Cơm no rượu say xong, trở về cửa hàng nghỉ ngơi chốc lát, ứng phó vài khách nhân Khương Cẩm đêm nay lần đầu tiên về trễ hơn ngày thường, thiếu chút nữa không đuổi kịp xe bò. Vương đại ca đánh xe còn trêu ghẹo nàng vài câu, nói nàng hôm nay sắc mặt hồng hào, khẳng định có chuyện tốt.

Quả thực tâm tình Khương Cẩm không tồi, Lâm gia làm việc đoan chính hào phóng, ăn cơm xong, ngay cả Khương Cẩm cũng được tặng lễ một cái hộp, bên trong có hai mươi lượng bạc còn có hai thước vải.

Vải kia đều là tơ lụa không tồi, đối với gia đình bình thường cũng khó có những vật giá trị như vậy, càng không cần nói hai mươi lượng chính là cứu Khương Cẩm khỏi lửa sém lông mày. Có hai mươi lượng này, nếu như thuê nhà mà nói, tạm thời có thể không cần đi cầm vòng tay của Trường ninh quận chúa.

Nhặt được cái bánh lớn ở ngoài như vậy, cho dù là ai cũng sẽ thật cao hứng, Khương Cẩm cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà thời điểm đến cửa thôn, tâm tình tốt của Khương Cẩm lập tức không còn sót lại chút gì.

Nhìn lửa hừng hực thiêu đốt, cả người nàng đều cứng đờ.

-------------Chap 38-hoàn----------------------