Chương 5: Ổn định đừng hoảng

"Vì sao bỗng nhiên gia chủ lại gọi chúng ta tới chính đường?" Bùi Lăng nhíu mày. Hắn chỉ là con em dòng thứ, còn là loại cha không thương mẹ không yêu. Từ nhỏ đến lớn, số lần hắn nhìn thấy gia chủ không quá năm ngón tay.

"Hồi Thất công tử." Gã sai vặt còn vội đi thông báo cho một vị chủ tử khác, vừa xoay người vừa vội vã nói, "Là Trịnh tiên sư từ bên ngoài trở về, kêu gia chủ làm như thế. Ngài vẫn nên tới thật nhanh thì hơn, thoạt nhìn dường như tâm tình của Trịnh tiên sư rất không tốt."

Bùi Lăng chấn động trong lòng, nhanh chóng tính toán độ khả thi khi tiếp tục trốn tránh.

Thật đáng tiếc, tỉ lệ sống sót gần như bằng không.

Bởi vì tuy hắn vừa tấn chức Luyện Khí tầng ba, lực có thể đấu với sư tử hổ báo, nhưng đừng nói là đệ tử của Trọng Minh tông, ngay cả trên dưới Bùi phủ cũng có thể dễ dàng xử lý hắn.

Mấu chốt là Bùi phủ gia quy sâm nghiêm, gia chủ triệu kiến, phàm là người trong phủ, nếu trong vòng một nén nhang không tới sẽ có cao thủ đến kiểm tra xử trí ngay!

Đặc biệt việc triệu tập lần này còn liên quan tới Trịnh Kinh Sơn, vì không để bản thân bị mất mặt trước mặt cao túc Trọng Minh tông, động tác của Bùi phủ sẽ chỉ càng lưu loát hơn. Nếu hiện tại hắn chạy trốn, đoán chừng hắn còn chẳng thể chạy ra khỏi đại môn Bùi gia!

"Đừng hoảng hốt!" Bùi Lăng cố gắng để bản thân bình tĩnh phân tích, "Nếu Trịnh Kinh Sơn biết ta tiến vào phòng hắn ăn cắp Thối Cốt Đan, chỉ sợ hắn đã sớm để Bùi phủ phái người tới bắt ta, thậm chí là đánh gϊếŧ tại chỗ, mà không phải chỉ phái gã sai vặt phàm nhân tới gọi ta đến..."

Nghĩ tới đây, hắn ta gọi lại gã sai vặt đã đi được một đoạn, "Trịnh tiên sư vừa trở về đã tới chính đường ngay sao? Không quay về Bích Ngô viện nghỉ ngơi?"

"Không." Gã sai vặt lắc đầu, lại giục hắn, "Còn xin Thất công tử mau mau tới chính đường đi, đừng để tiên sư nóng lòng chờ đợi! Nếu không, chỉ sợ gia chủ sẽ không dễ dàng tha thứ."

Bùi Lăng quyết định thật nhanh: "Được, ta lập tức tới ngay!"



Sau một lát, chính đường Bùi phủ.

Gia chủ Bùi Tuyên ngồi nghiêm chỉnh, tông tử Bùi Hồng Niên đứng hầu ở bên, ba vị gia lão ngồi ở phía dưới, thần sắc mỗi người đều rất nghiêm nghị.

Mà trên ghế chủ khách là một gã thanh niên mặt như quan ngọc, dung mạo cương nghị tuấn mỹ, chính là đệ tử nội môn Trọng Minh tông Trịnh Kinh Sơn!

Bùi Lăng đi vào bái chào gia chủ. Bùi Tuyên tùy ý xua tay, ra hiệu cho hắn thối lui qua bên cạnh như những người khác, chờ phân phó.

Từ đầu tới đuôi, không có người nào để ý tới hắn.

Loại cảm giác bị coi thường này cuối cùng cũng khiến Bùi Lăng tìm lại được chút cảm giác an toàn của người trong cẩu đạo.

Rất hiển nhiên, Trịnh Kinh Sơn còn chưa biết chuyện ở Bích Ngô viện!

Thật tốt quá!

Bùi Lăng thở phào, tranh thủ thời gian điều chỉnh vẻ mặt, sử dụng ánh mắt kính sợ như những người Bùi gia khác đánh giá năm người đang ngồi phía trên.

Cảnh giới tu luyện trong phương thiên địa này được chia làm Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ Kỳ, Kết Đan kỳ... Trong đó Luyện Khí kỳ chia thành chín tầng, từ tầng một đến tầng chín, sau tầng chín là Trúc Cơ. Trong Trúc Cơ lại có ba giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, trên Trúc Cơ hậu kỳ mới là Kết Đan.

Về phần cảnh giới trên Kết Đan, trong Bùi thị vốn không có bất kỳ ghi chép nào. Dù sao thì cả Lộc Tuyền thành to như vậy còn chẳng có một Trúc Cơ Kỳ, mặt ngoài, cao thủ mạnh nhất nơi này là Bùi Tuyên, chỉ mới đạt tới Luyện Khí tầng bảy.

Bùi Hồng Niên được gia tộc kỳ vọng, tiêu hao rất nhiều tài nguyên đưa vào Trọng Minh tông làm ngoại môn tông tử, nhưng cho tới nay cũng chỉ mới đạt tới Luyện Khí tầng bốn.



Mà trong số hai vị đệ tử Trọng Minh tông tới đây, chỉ tính riêng Trịnh Kinh Sơn, tuổi còn nhỏ đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.

Nói cách khác, chỉ cần Trịnh Kinh Sơn nguyện ý, một mình hắn ta đã có thể tàn sát Lộc Tuyền thành!

Cho nên cũng khó trách người này vừa phân phó một tiếng, từ trên xuống dưới Bùi gia đã không dám chậm trễ chút nào.

Bùi Lăng đang suy nghĩ mục đích đối phương triệu tập tử đệ Bùi thị, bỗng nhận ra được cách đó không xa có người nhìn mình với ánh mắt tràn ngập địch ý.

Hắn vô thức nhìn lại, chỉ thấy đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn Bùi Đồ đang hung tợn trừng qua đây.

"Là phương thức cẩu thả của lão tử không đúng sao?" Trong lòng Bùi Lăng rất buồn bực, tuy quan hệ của hắn với tên đệ đệ tiện nghi này vẫn luôn không được tốt đẹp, nhưng theo hắn vẫn luôn lăn lộn ở sát biên giới trong gia tộc, hai mẹ con kế mẫu đã tự giác giẫm hắn dưới lòng bàn chân, xưa nay vẫn luôn làm như không nhìn thấy hắn. Vì sao bỗng nhiên hiện tại đối phương lại lộ ra địch ý rõ ràng như vậy?

Tâm trạng của Bùi Lăng lập tức trở nên trầm trọng,

"Hay là do sau khi kích hoạt hệ thống ta đã bay lên mà ta không biết?"

Hắn đang tỉ mỉ nghĩ lại đủ loại biểu hiện của bản thân trong khoảng thời gian gần đây, có phải mình đã làm trái cẩu đạo hay không, chợt thấy một tên sai vặt đến gần Bùi Tuyên, nhỏ giọng kề sát vào lỗ tai hắn ta nói mấy lời. Sau đó Bùi Tuyên khẽ gật đầu, ho nhẹ một tiếng, trong đường lập tức lặng ngắt như tờ.

Chỉ thấy Bùi Tuyên dùng thái độ cực kỳ cung kính nói với Trịnh Kinh Sơn: "Trịnh đạo hữu, tử đệ tệ gia đều đã tụ tập tại đây, còn mời Trịnh đạo hữu cứ việc phân phó!"

Trịnh Kinh Sơn bình tĩnh mở hai mắt ra, tùy ý quét nhìn mọi người, sau đó hờ hững nói: "Gần đây kẻ phản bội bản môn Ngô Đình Hi mới trốn vào Nguyên Mỗ sơn, hiện tại chưa rõ hành tung. Các ngươi lập tức vào núi tìm kiếm. Phàm là người phát hiện ra tung tích của Ngô Đình Hi, đều sẽ được ban thưởng năm mươi viên Thối Cốt Đan!"