Sau khi ra khỏi phòng Dư Thái Bạch, Chu Văn liền lấy điện thoại gọi lại cho lão ba Chu Lăng Phong của hắn, hắn nghĩ tới nghĩ lui, bản thân không có cơ hội cũng không có khả năng đắc tội nhân vật như An Thiên Tá.
Vậy mà An Thiên Tá lại biết đến học sinh cấp ba của một thành phố nhỏ như Quy Đức phủ, lại còn chỉ tên phê bình hắn, điều này nói thực sự không thông.
Lần này gọi điện lại thành công, trong điện thoại truyền đến âm thanh của Chu Lăng Phong:
- Con trai, mới đó mà đã nhớ lão ba ngươi rồi sao?
Chu Văn đã sớm quen tới tính cợt nhả của Chu Lăng Phong, hoàn toàn không bị lay động, nói thẳng:
- Lão ba, ngươi có biết người nào gọi là An Thiên Tá không?
- Thiên Tá hả? đương nhiên là biết.
Nói đến đây, Chu Lăng Phong mới kỳ quái ồ lên một tiếng:
- Sao ngươi biết Thiên Tá đại ca ngươi? Ta còn chưa giới thiệu cho các ngươi quen nhau mà?
- Đại ca của ta?
Chu Văn lập tức cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.
- Đúng vậy, Thiên Tá là con trai của Tiểu Lam, ta cưới Tiểu Lam, hắn đương nhiên là đại ca khác cha khác mẹ của ngươi, đúng rồi, ngươi còn có một muội muội khác cha khác mẹ nữa, gọi là An Tĩnh…
Những lời Chu Lăng Phong nói sau đó, Chu Văn không nghe nổi một câu, bởi lúc này hắn đang há hốc miệng, nửa ngày cũng không khép lại được, chuyện phát triển đến mức này, thực sự vượt quá tưởng tượng của hắn, Chu Lăng Phong lại cưới một nữ nhân như thế.
- Cha, quan hệ của ngươi với An Thiên Tá thế nào?
Chu Văn dò hỏi.
- Rất tốt a, Thiên Tá cùng Tiểu Tĩnh đều rất tôn trọng ta, quan hệ cũng rất tốt.
Chu Lăng Phong không cần nghĩ liền nói.
Chu Văn hiểu rõ tính Chu Lăng Phong, mặc dù cợt nhả nhưng không bao giờ nói dối, thầm càng thêm buồn bực: “Nếu như quan hệ giữa An Thiên Tá và An Tĩnh với lão ba đều không tệ, vì sao bọn hắn lại đối với ta làm như vậy? chẳng lẽ nói, kỳ thực bọn hắn cũng không thực sự đồng ý để Âu Dương Lam kết hôn?
Chu Văn có thể cảm thấy được tâm tình Chu Lăng Phong rất tốt, rất vui vẻ kết hôn, cho nên hắn cũng không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng tới chuyện kết hôn của Chu Lăng Phong, càng không muốn kéo chân Chu Lăng Phong.
Nếu như An Thiên Tá cùng An Tĩnh thực bởi vì không muốn Chu Lăng Phong cùng Âu Dương Lam kết hôn, cho nên mới làm như vậy với hắn, vậy Chu Văn hắn càng không thể để chuyện này ảnh hưởng tới hôn sự của Chu Lăng Phong, bằng không chẳng phải là để bọn hắn được như ý sao.
Mặc dù hắn còn chưa từng gặp an thiên tái, cũng không biết An Thiên Tá có mục đích gì, nhưng ấn tượng của hắn với An Thiên Tá đã vô cùng không tốt.
- An gia có quyền thế thế nào đi nữa, cũng không có quan hệ gì với ta, ta cũng không có ý định nương nhờ bất cứ thứ gì của An gia, An gia các ngươi cũng đừng khinh người quá đáng.
Mặc dù đã hiểu đầu đuôi, nhưng chuyện này vẫn thực sự không có tác dụng
Hắn cũng không thể nói cho người khác là lão ba hắn lấy lão mụ của An Thiên Tá, cho nên An Thiên Tá cảm thấy khó chịu, nên nhìn Chu Văn hắn cũng không vừa mắt?
Đừng nói là không thể nói, coi như nói cũng không thể cải thiện được tình huống hiện tại của hắn.
- An Tĩnh có thể dùng một chiêu đánh bại ta, An Thiên Tá lại có thể dùng một câu để kém chút tước tư cách dự thi của ta, cuối cùng tất cả là do ta quá yếu, không có sức mạnh nên mới để người ta bắt nạt, nếu ta là cường giả cấp Sử thi, bọn hắn có thể bắt chẹt ta sao?
Chu Văn không oán trời trách đất, rất nhanh liền gác chuyện này qua một bên, lấy ra điện thoại thần bí, bắt đầu chuyên chú cày quái.
Lão hiệu trưởng từng đánh giá Chu Văn như thế, chính bởi lão chưa từng thấy người nào có thể chuyên chú như Chu Văn.
Chuyên chú, hai chữ rất bình thường, thế nhưng chân chính làm được hai chữ chuyên chú, thực lại khó như lên trời.
Người không phải là thánh hiền, đều có thất tình lục dục, đều sẽ bị người ngoài cùng ngoại lực quấy nhiễu, coi như là Thần Tiên cũng khó tránh khỏi lúc động phàm tâm, Phật đà cũng khó tránh khỏi bị Thiên Ma mê hoặc, huống chi chỉ là một Phàm thai mười sáu tuổi.
Rất nhiều người cảm thấy học tập là một công việc khó khăn, thế nhưng thế cũng bởi họ không cách nào toàn tâm toàn ý đầu tư vào việc học, không có cách nào chuyên chú học tập, càng không thể luôn duy trì trạng thái chuyên chú đó.
Mà Chu Văn lại khác, vô luận làm cái gì, vô luận hoàn cảnh nào, hắn đều có thể dễ dàng tiến vào trạng thái chuyên chú, toàn tâm toàn ý làm một việc, rất khó bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, cho nên lão hiệu trưởng mới có thể đánh giá Chu Văn như thế.
Trong trò chơi, Chu Văn triệu hoán Phối sủng Đại Lực nghĩ tiến hành phụ trợ, mặc dù cùng là chín điểm thể phách, nhưng tên gia hỏa này có bộ giáp xác cứng rắng, lực phòng ngự mạnh hơn Chu Văn nhiều.
Nhân vật tí hon cưỡi Đại Lực nghĩ, tung hoành ngang dọc trong ổ kiến, coi như có bị Đại Lực nghĩ vây thành cũng không cần lo lắng.
Hai chân trước của Đại Lực nghĩ biến dị cường thế oanh kích, Đại Lực nghĩ bình thường trực tiếp bị nó một chân đập chết, chỉ bằng bộ giáp xác cứng rắng này, Phối sủng Đại Lực nghĩ của hắn đã có thể tung hoành vô địch trong cái Huyệt Ma kiến đây.
- Nếu như có thể có một thanh trường thương thì tốt.
Chu Văn phát hiện, sau khi nhân vật tí hon cưỡi Đại Lực nghĩ, bởi vì khoảng cách, nên rất khó công kích được Đại Lực nghĩ xung quanh, đành phải nhảy xuống từ lưng Phối sủng, cùng Đại Lực nghĩ kề vai chiến đấu.
Từ khi đạt được điện thoại thần bí, Chu Văn chưa từng cày quái thoải mái như hôm nay, một người một kiến quét ngang ổ kiến, thần cản đồ thần, phật cản diệt phật, một đường đi qua, ngay cả gặp Đại Lực nghĩ biến dị cũng có thể nhanh chóng xử lý.
Trước kia, Chu Văn chỉ có thể cày quái trong một khu vực cố định phía ngoài, hơi đi sâu một chút liền sẽ bị bầy kiến vây công mà chết, nhưng hiện tại một mạch lao qua, rất nhanh liền lao ra khỏi khu vực mà hắn từng tới.
Gϊếŧ nhiều Đại Lực nghĩ như vậy, mặc dù thu được hai khối Thứ Nguyên kết tinh, có điều cấp độ đều rất thấp, sau khi hấp thu, cũng chỉ có thể bổ sung chút năng lượng cho hắn.
Đinh!
Lại gϊếŧ một đầu Đại Lực nghĩ biến dị, Chu Văn lại nghe được âm thanh quen thuộc, nhìn lỹ lại, lập tức thầm vui vẻ, lần này lại đánh bạo Thứ Nguyên kết tinh, hơn nữa còn là Đại Lực kết tinh cấp chín.
Chu Văn nhanh chóng điều khiển nhân vật tí hon nhặt Đại Lực kết tinh, lập tức cảm nhận được một dòng điện xông vào trong thân thể, tuần hoàn mãnh liệt mấy vòng.
Đại Lực thần quyền vốn chỉ đạt tới thất đoạn, trong chốc lát liền tăng tới cửu đoạn.
Đại Lực thần quyền đạt tới cửu đoạn, uy lực lại tăng lên lần nữa, chỉ có điều, Nguyên khí cần thiết để đánh ra một quyền cũng theo đó mà tăng lên, giờ, muốn sử dụng Đại Lực thần quyền, sẽ phải tiêu hao tới năm điểm, mà hiện tại, hắn mới chỉ có chín điểm Nguyên khí, trong thời gian ngắn, không thể dùng liên tục hai lần Đại Lực thần quyền.
Sau khi có thu hoạch, Chu Văn lại tiếp tục sa vào hải hương cày quái. Một người một kiến điên cuồng gϊếŧ chóc, không ngừng hướng về chỗ sâu bên trong.
Tổ kiến tựa như một cái mê cung khổng lồ đặt dưới mặt đất, Chu Văn xung phong gần hai giờ, vẫn không thể nhìn thấy phần cuối, hang động trước mắt như ngày càng thoáng đạt, lối đi đã rộng cỡ gian nhà kho.
Không ngừng xung phong trong bầy kiến, đột nhiên một bóng mờ lướt qua màn hình, Chu Văn chỉ thấy một con kiến màu bạc mọc cánh chim lướt qua đỉnh đầu nhân vật tí hon, sau một giây liền thấy đầu nhân vật tí hon bay lên, màn hình biến thành màu đen.
- ------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân