"Duẫn Nhi... Duẫn Nhi!!!"- Trên con đường tấp nập người qua lại, có bóng dáng hai thân ảnh cao ngất đang chạy bán sống bán chết.
"Em có thấy một cô gái cao khoảng chừng mét sáu bảy,tóc hồng phấn, mắt xanh dương, mặc áo thun xanh pastel, váy xếp li trắng đi ngang qua đây không?"- Khuôn mặt lạnh lẽo giờ phút này ngập tràn lo lắng, mồ hôi lấm tấm trên những đường nét tuyệt mĩ của anh.
"Cô/bác/chị/chú... mọi người có thấy cô ấy không?"- Hai người đó không ai khác ngoài Lưu Y Duật và Diệp Lâm, họ đi lại trên từng đoạn đường Lưu Duẫn Nhi cùng họ đặt chân qua. Gặp ai cũng hỏi thăm tin tức về cô.
"Duẫn Nhiiiiiii!!!"- Dùng hết sức lực của mình, họ cùng nhau la lên chỉ mong cô có thể đáp lại, nhưng dòng người vẫn như thế vẫn vô tình tiếp tục bước đi, thời gian vẫn tiếp tục trôi qua... Lần đầu tiên, sâu trong thâm tâm chợt nhận ra rằng thì ra cô đơn không đáng sợ mà đáng sợ nhất chính là lạc mất người quan trọng đối với bản thân mình.
----------------------------------
12 tiếng trước
"Đi thôi!"- Cô kéo tay hai người vào công viên giải trí đầy ấp người.
"Nè, chúng ta đi nhà gương đi hay xem phim 4D trước?"- Dịu dàng nở nụ cười như hoa khoe sắc giữa mùa xuân ấm áp khiến cho người khác tâm nhộn nhịp.
"Chỉ cần em thích thì đâu cũng được"- Diệp Lâm cưng chiều nhìn cô đáp lại. Còn ai kia thì vẫn như tảng băng trong khi đã đi đến trước kéo tay cô đi.
Hai nam một nữ tuyệt thế giai nhân đi tới đâu cũng khiến người khác phải ngoái nhìn, nhiều người còn lấy điện thoại ra chụp hình nhưng vừa giơ lên thì liền bắt gặp ánh mắt đầy oán khí phóng đến, liền sợ hãi dẹp vào.
Đến gian hàng bắn súng, cô liền thấy một chú thỏ heo bông vô cùng đáng yêu chỉ còn duy nhất một con, tâm liền háo hứng mua đạn bắn ngay.
"Cô bé này, muốn có được chú nhồi bông này phải bắn trúng liên tiếp 10 phát vào hồng tâm đấy!!!"- Bác bán hàng nhìn cô thân hình nhỏ bé, yếu đuối như vậy quan tâm cho cô lời nhắc nhở.
"Hay để anh..."- Nhìn thấy Duẫn Nhi tìm thấy được vật mình thích, Diệp Lâm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ghi điểm trong mắt cô, vừa bước tới thì...
Bang Bang Bang...
"Hửm, anh nói gì sao?"- Cô đặt súng xuống nhìn qua anh.
"Eh eh eh???"- Dụi dụi đôi mắt vẫn còn dùng tốt của mình, bác bán hàng vẫn chưa hết hoang mang liên tục nhìn cô rồi nhìn 10 bia đạn bị bắt trúng vào hồng tâm chuẩn xác. Không những bác ấy mà hai người kia còn không tin vào mắt mình nữa là...
"Vậy cháu lấy nhá!!!"- Tự nhiên lấy con thú bông trên giá xuống. Rồi ôm bước đi, cảm thấy phía sau có gì đó thiếu thiếu thì quay người lại vẫn thấy ba người nhìn cô chăm chăm như người ngoài hành tinh lạc đến.
"Hai người không đi sao?"- Nghiêng đầu hỏi với ánh mắt ngây thơ.
"À ừm..."- Lấp bấp trả lời, rồi liền chạy theo bắt kịp. Lưu Y Duật trong ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Nhớ hồi nãy từ việc lắp đạn đến bắn chưa tới 10s, chưa kể khi nhìn mục tiêu mắt cô không nhắm lại một bên như người khác thường làm mà vẫn mở như thường rất chuyên nghiệp, thành thạo nhanh, gọn, lẹ, chính xác. Phong cách này rất giống với sát thủ khi làm việc... nhưng điều lạ là trong mắt cô vẫn điềm tĩnh như hồ nước thậm chí còn không có sát khí rất tự nhiên như một thói quen hằng ngày.
"Có gì sao?"- Cảm thấy không khí có gì đó không ổn, cô quay sang hỏi hai người. Nhìn mặt mỹ nam cứ đớ đớ ra rất buồn cười.
"Không có gì, chỉ là hơi bất ngờ thôi!!! Trước kia em có học bắt súng ở đâu sao?"- Ôn nhu cất giọng nói sau lưng. Nghe được câu hỏi, một hồi trầm lặng.
"Chỉ là sở thích lúc đi chơi thôi!"- Không quay đầu lại, cô trả lời rồi bước đi tiếp. Một khoảng cách vô hình trước giờ vẫn luôn tồn tại, đến lúc họ nhận ra được thì đã cách xa vạn dặm.
"Nghe nói bingsu xoài ở công viên này rất ngon đấy! Sẵn tiện đi ăn trưa luôn, được không?"- Dừng chân lại, cô xoay người mái tóc uốn lượn mềm mại cong thành một đường hoàn mỹ rồi quay trở lại vị trí ban đầu áp sát vào khuôn mặt tuyệt mị kèm theo nụ cười nhạt trên môi.
"Ừm, đi thôi" - Giấu trong lòng niềm nghi vấn, Diệp Lâm quay lại con người như trước, xem ra những gì anh biết về cô vẫn còn quá ít. Còn Lưu Y Duật chỉ gật đầu xem như đồng ý.
------------------
Tại quán ăn
"Một bingsu xoài, một matcha latte"- Anh nhân viên ghi chép cẩn thận, mắt lâu lâu lại nhìn lén cô.
"Cho tôi giống cô ấy"- Hai người đồng thanh. Mùi giấm chua bốc lên đâu đây...
Dùng bữa xong, hai người liền chủ động lôi kéo cô đi đu quay.
"Để tôi mua vé"- Người nãy giờ không nói lời nào, giờ lại mở miệng không những vậy còn đòi đi mua vé. Lưu Duẫn Nhi và Diệp Lâm hơi ngạc nhiên rồi cũng đứng chờ.
"Đi thôi"- Anh nắm lấy tay cô kéo vào bên trong.
"Còn Diệp Lâm?"- Chưa hết bất ngờ thì cô quay lại nhìn Diệp Lâm vẫn còn đứng đó.
"Xếp hàng đông quá nên anh chỉ mua được được hai vé thôi! Tự lo cho bản thân đi"- Không chút do dự trả lời.
Trong không gian thu nhỏ chỉ có hai người, Duẫn Nhi quay mặt ra cửa kính nhìn khung cảnh ban đêm, nhìn từ trên cao mọi thứ thật nhỏ bé, những ánh đèn nhỏ nhiều màu như những chú đom đóm lấp ló thấp sáng trong đêm.
Anh ngồi dối diện quan sát cô. Đây là lần đầu hai người ở riêng cùng nhau, có hơi ngượng ngùng.
"À Duẫn Nhi..."- Lấy hết can đảm nhìn thằng cô, chưa kịp nói gì cánh cửa liền mở ra, đang tính quăng cho ai kia ánh mắt gϊếŧ người vì phá chuyện tốt của mình thì người đó lại là tên vừa nãy mình thành công vứt bỏ, mặt đen như đáy nồi.
"Xem ra hết chỗ rồi, phải ngồi chung thôi!" - Thản nhiên bước vào, quăng cho người kia cái nhìn khıêυ khí©h ý là "thiên cũng không ngược đãi tôi".
Và thế là không gian lãng mạn kết thúc, thay vào đó là cuộc trò chuyện vô cùng "vui vẻ" và "tự nhiên".
"Em đi vệ sinh một tí"- Cô vừa bước đi thì hai người liền không kiêng dè dành cho nhau ánh mắt khinh bỉ, chán ghét.
"Hình như, anh rất yêu quý cô em gái của mình nhỉ?"- Nhấn mạnh hai từ "em gái".
"Đúng vậy, tôi rất yêu quý em ấy!"- Hai từ "yêu quý" được nhấn mạnh.
Xẹt Xẹt
Tiếng tia chớp ở đâu phát ra mạnh mẽ.
"Lâu như vậy em ấy còn chưa ra sao?"- Sau khi đấu võ mồm một hồi, nhìn đồng hồ trên tay, mày kiếm chau lại.
"Chẳng lẽ...!!!" - Nghi ngờ cùng lo lắng, hai đạo ánh mắt nhìn nhau.
"Không thấy"
"Bên đây cũng không thấy"
Hai người mặt dày bước vào nhà vệ sinh kiểm tra làm cho bao cô gái đỏ mặt, ngượng ngùng với ánh mắt say mê, luyến tiếc.Và như thế cuộc tìm kiếm bắt đầu...
-------------------------------
P/s: Chương sau... Hmmmm *đắn đo* để ta suy nghĩ nhá...!!!