Chương 5

Sau hôm nay, Kỳ Viên bị Bành thị “Cấm túc”.

Buổi tối hôm đó Bành thị liền nhiễm “Phong hàn”, ban đêm không ngừng rùng mình, sáng sớm hôm sau lại mời đại phu tới trị liệu. Đại phu liên tục nói bệnh này tới thật cổ quái kỳ quặc, tuy rằng đã kê thuốc lại không dám đảm bảo có thể lập tức nhìn thấy hiệu quả. Lão thái thái sợ Bành thị ở trên đường nhiễm quái bệnh, cũng không kêu Bành thị đi qua lập quy củ. Chuyện thế tập cũng tạm thời gác xuống, xem như miễn cưỡng tránh được một kiếp.

Nguyên bản Kỳ Viên còn có chút lo lắng, chờ Vân Lam mật báo mới biết là Bành thị giả bộ sinh bệnh, lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ thầm Bành thị tuy rằng ủy khuất cầu toàn nhưng có thể đem một đôi nhi nữ nuôi dạy lớn đến như vậy, xem ra cũng là người có trí tuệ.

Bên kia không xảy ra chuyện lớn gì, Kỳ Viên ở bên viện của mình an tĩnh nửa ngày, không nhịn được bắt đầu nhớ nhà. Tiểu viện bên này phòng ốc sơ sài gian khổ, ban đêm gió đập rầm rầm, hắn chưa quen với khí hậu, buổi sáng còn phải dậy sớm luyện chữ —— nguyên lai Kỳ Viên vẫn luôn vào cuối giờ Dần rời giường đọc sách, bọn nha hoàn không biết tiểu chủ nhân đã thay đổi linh hồn, như cũ trời còn chưa sáng đã tiến vào phô giấy, mài mực. Kỳ Viên không dám biểu hiện quá khác biệt, mỗi ngày chỉ phải bóp cánh tay trừng mắt rời giường.

Đương nhiên chữ có viết ra cũng viết không tốt, làm bộ làm tịch viết mấy chữ sau đó đem nha hoàn đuổi ra ngoài, nói muốn tĩnh tâm, kỳ thật là chốt cửa lại đi ngủ nướng. Chờ ngủ một hơi đủ rồi, lại thức dậy lấy giấy bút ra vẽ linh tinh một hồi, vò lại ném xuống đất, làm bộ chính mình viết sai bảng chữ mẫu.

Bọn nha hoàn tuy không nhìn ra dị thường nhưng bản thân Kỳ Viên lại có chút ăn không tiêu. Hắn từ nhỏ có tính tham ngủ, Tề lão gia cho dù tức giận hắn không nên thân nhưng cũng không bắt hắn phải dậy sớm. Về phần ăn uống tiêu dùng thô sơ như hiện tại, Kỳ Viên thật không thể tưởng tượng được. Hắn mỗi ngày rất là vất vả, lại tưởng tượng Quốc Tử Giám bên kia vạn nhất có đi mà không có về, thật không bằng sớm chạy thoát.

Ngày này hắn treo hai bọng mắt thâm quầng, ủ rũ héo úa cân nhắc chuyện quay về Dương Châu. Kỳ thật ngày đó Du Ký tiểu huynh đệ nói qua không ít chuyện, muốn quay về Giang Nam cần phải làm hai chuyện.

Một là giấy thông hành. Bổn triều có quy định, bá tánh rời nhà trên trăm dặm cần phải có giấy thông hành của quan phủ mới có thể đi ra ngoài, nếu không liền tính là lưu dân, một khi bị Tuần Kiểm Ti truy đuổi chính là bị đưa tới Pháp Ti luận tội. Duy độc chỉ có học sinh có công danh trên người không bị hạn chế này. Kỳ Viên vốn dĩ đang u sầu, sau lại cân nhắc, hiện tại hắn vốn có thân phận tú tài, dựa vào khăn học sinh trên đầu liền có thể đi khắp thiên hạ, lập tức chuyển buồn thành vui.

Hai là dọc theo đường đi tốn kém tiền bạc. Từ kinh thành đi tới Giang Nam, cần đi đường thủy từ Thông Châu, chuyện thuê xe mướn thuyền không cần phải nói, dọc theo đường đi còn phải đi qua rất nhiều trạm kiểm soát, còn muốn ăn cơm, quần áo mặc, rất nhiều thứ khác cần chi tiêu, ít ra cũng phải chuẩn bị ba mươi lượng bạc.

Hiện tại trên người Kỳ Viên thậm chí một văn cũng không có, cân nhắc kiếm từ bên ngoài cũng không có phương pháp gì. Muốn cầm cố vài thứ, trên người nguyên thân cũng chỉ có mỗi cây trâm gỗ, bán đi cũng không thu được mấy đồng. Bên này đang u sầu liền nghe bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười nói của tiểu nha hoàn. Kỳ Viên nhìn ra cửa sổ liền thấy tiểu cô nương Vân Lam hưng phấn tới chơi.

Từ hôm Kỳ Viên tức giận mắng lão thái thái, Vân Lam liền phá lệ sùng bái ca ca, lâu lâu lại tới đây nhìn xem. Kỳ Viên ở trong nhà là nhỏ nhất, cộng thêm cả hài tử nhà đại bá thì hắn vẫn nhỏ tuổi nhất, bởi vậy đối mặt với tiểu muội muội đột nhiên xuất hiện này, hắn phá lệ không được tự nhiên, cũng không biết nên ở chung như thế nào.

Vân Lam vén mành tiến vào, ngoài cửa cũng theo vào một cơn gió lạnh. Tuy đã trung tuần tháng hai nhưng bên ngoài vẫn như cũ, xuân hàn chưa tan, Kỳ Viên bị đông lạnh run run lên, liếc mắt nhìn nàng: “Sao muội lại tới nữa?”

Vân Lam cười nói: “Sao muội lại không thể tới chứ? Mẫu thân lại không cấm muội.”

Nàng đã đến tuổi cập kê, tuy rằng quần áo trên người mộc mạc nhưng mắt hạnh má đào, dịu dàng đáng yêu. Lúc này nghiêng đầu nhìn Kỳ Viên cười cười, Kỳ Viên cũng không nói nên lời chán ghét, chỉ cầm quyển sách lên làm bộ làm tịch nhìn xem: “Ta còn tưởng muội là người thành thật.”

Vân Lam cười hì hì ngồi xuống, bỡn cợt nhìn hắn: “Muội cũng từng cho rằng đại ca là người thành thật, ngày đó đại ca đem lão vu bà kia mắng đến mặt mày tái mét.” Nàng nói đến chỗ này khó nén khỏi hưng phấn, hai mắt sáng ngời, lại khen một lần: “Ngày đó đại ca thật là lợi hại, muội thật bội phục đại ca!”

Kỳ Viên nhất thời chịu không nổi loại khen tặng này, lại thấy tiểu cô nương nhìn mình với ánh mắt sùng bái, nhịn không được có chút kiêu ngạo, nói: “Yên tâm, về sau nếu có người dám khi dễ các ngươi, đại ca còn tiếp tục mắng!”

Vân Lam lắc đầu: “Đại ca tốt xấu gì cũng là đại tú tài, cả ngày mắng chửi người khác làm gì?”

Kỳ Viên nói: “Ai nói tú tài liền không thể mắng chửi người? Xem càng nhiều sách, mắng càng tốt.”

Vân Lam ngẩn người ra, “Phụt” cười: “Ca, lần này sau khi trở về, ngươi giống như biến thành người khác vậy.”

Đây là lần thứ hai có người nói hắn như vậy. Trong lòng Kỳ Viên đột nhiên nhảy dựng, quay đầu lại hỏi: “Ta chỉ là nghĩ thoáng một chút, khác biệt lớn đến như vậy sao?”

Vân Lam nghĩ nghĩ: “Thật ra cũng không phải. Khi còn nhỏ ca cũng chơi đùa với muội, chỉ là năm đó sau khi diện thánh ngươi mới cả ngày buồn bực lên, cũng không muốn nói chuyện với muội, vừa mở miệng ra liền muốn muội đi đọc 《 quy tắc đạo đức 》.”

Lúc này trong lòng Kỳ Viên đã có nắm chắc, lại lấy ra cái cớ lúc trước: “Lần này ta trải qua đại nạn không chết, tất nhiên cùng lúc trước không giống nhau. Nói thêm nữa, hiện tại ta cũng không muốn nói chuyện với muội, muội cả ngày cứ chạy qua chỗ ta làm gì?”

Vân Lam nghe vậy khẽ hừ nhẹ một tiếng, ủy khuất: “Hoá ra muội vội vàng tới đây tặng đồ, còn có người không hiếm lạ!”

Lời nói tuy nói như vậy nhưng vẫn hưng phấn vẫy tiểu nha hoàn phía sau. Tiểu nha hoàn tiến lên vài bước, thật cẩn thận mở tay ra. Trong lòng bàn tay nàng rõ ràng là một bình lưu li nho nhỏ.

Kỳ Viên sửng sốt: “Tường Vi Lộ?”

Vân Lam giả bộ tức giận hướng ra ngoài cửa sổ, hai mắt lại xoay tròn chuyển động, lặng lẽ nhìn sắc mặt Kỳ Viên.

Kỳ Viên trước kia cả ngày lấy tường vi thượng phẩm gội đầu cũng không cảm thấy như thế nào. Loại Tường Vi Lộ bình thường này tất nhiên hắn không để vào mắt, chỉ tiện tay lật lật nhìn.

Vẫn là tiểu nha hoàn của Vân Lam cơ linh, thấy vậy vội nói: “Thiếu gia, Tường Vi Lộ này chính là tiểu thư cầu người mua trở về, một lọ Tường Vi Lộ này liền phải một lượng bạc, tiểu thư vì nghĩ tới thể diện thiếu gia lại mua thêm bình lưu li này nữa, tổng cộng tốn hết ba lượng bạc.”

Kỳ Viên sửng sốt: “Bao nhiêu tiền?”

“Ca nói xem.” Vân Lam hừ nói: “Ngày đó trước khi chúng ta xuất phát, không phải đại ca tò mò câu ‘hoa nồng như giọt trân châu’ là cái dạng gì sao? Chính là cái này đó. Muội nhờ Phù tỷ tỷ mua giùm. Giữa tháng hai thứ này hút hàng nhất, Phù tỷ tỷ phải nhờ người khác mua giùm, lúc này mới có được lọ này. Muội vừa nhận được liền đem tới đây cho huynh, huynh thì ngược lại, một chút cũng không thấy hiếm lạ.”

Kỳ Viên thực sự có chút ngoài ý muốn —— trước kia hắn đều dùng Tường Vi Lộ của nhà mình, thứ này cũng không đem bán ra bên ngoài, tất nhiên không cảm thấy như thế nào cả. Nào nghĩ đến ở kinh thành, một lọ nho nhỏ thế nhưng muốn nhiều bạc như vậy.

Ngày đó Hổ Phục có nói qua, tiền tiêu vặt của Vân Lam tổng cộng chỉ có một lượng, bên trong phủ cũng sẽ không cấp thêm tiền dầu bôi tóc, cho nên quần áo trang sức, son phấn của nàng tất cả đều lấy từ khoảng tiền đó ra. Tiền này đặt ở gia đình bình thường có lẽ còn được nhưng nhà bọn hắn rốt cuộc vẫn là Bá phủ, Bành thị không thể không mang theo nữ nhi ra cửa đi lại, thường xuyên qua lại, chừng này tiền là không đủ dùng.

Kỳ Viên từ lần đầu tiên nhìn thấy Vân Lam, quần áo, áo choàng của cô nương này đều là đồ cũ, mặc dù là y phục mặc đi gặp khách cũng đều là hình thức cũ. Chính là lúc này……

Kỳ Viên vội cười: “Sao có thể không hiếm lạ chứ. Chỉ là cái này cho ta, muội dùng cái gì?”

Vân Lam cong môi cười, phồng hai má lên: “Ngày thường muội cũng không hay ra cửa, nào cần dùng đến cái này. Không phải là hai ngày nữa huynh muốn tham dự hội Đông Trì sao, túi thơm nhà ta lại không lấy ra được. Huynh dùng chút Tường Vi Lộ này cũng có thể diện. Thêm vào đó tháng sau huynh còn muốn đi Quốc Tử Giám, học tập và ăn ở trong Giám. Muội nghe nói ở bên kia là hai người một phòng, đến lúc đó người khác đều cẩm y hoa phục, quần áo thơm ngát, duy độc chỉ có mình huynh một cái hương hoàn cũng không có, bị người chê cười thì phải làm sao bây giờ?”

Kỳ Viên từ chỗ Hổ Phục đã hỏi qua chuyện hội Đông Trì, đầu đau đến không chịu được, lúc này lại nghe nhắc tới Quốc Tử Giám, đầu càng đau đến lợi hại.

Vân Lam không biết tâm tư của hắn, thấy hắn cúi đầu trầm tư, còn an ủi hắn: “Mẫu thân đã sớm tìm cửa hàng làm hai bộ quần áo mới cho đại ca, chừng một hai ngày nữa liền có. Muội cũng đã làm cho huynh giày vớ mới, đến lúc đó sẽ cho người đem qua đây, khẳng định không để đại ca ở bên ngoài mất mặt.”

Kỳ Viên cười khổ, gãi đầu không biết nói cái gì. Mọi người đối với hắn đều gửi kỳ vọng cao nhưng hắn lại chỉ nghĩ làm sao để chạy về Dương Châu hưởng phúc. Huống chi mặc dù hắn không trở về Dương Châu, vị trí Trạng Nguyên kia có thi cũng không đậu, lưu lại sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ tẩy.

Vân Lam chỉ cho là hắn thẹn thùng, lại lo lắng chậm trễ hắn đọc sách liền mang theo nha hoàn định đi về trước, lúc gần đi lại hỏi Kỳ Viên: “Ngày mai hội chùa xuân mở cửa, huynh có muốn mua đồ vật gì không?”

“Ta cần mua cái gì chứ?” Kỳ Viên lắc lắc đầu.

Vân Lam nói: “Đi mua mấy cái túi thơm đẹp đẹp a, vạn nhất tới Ngày Của Hoa có cô nương nào đó tặng hương, đại ca tổng phải có đồ vật đáp lễ chứ!” Nói xong lại cười bỡn cợt: “Muội muội đã học điều hương nhiều ngày, nếu có thể thành, tới Ngày Của Hoa ca ca có thể lấy một ít, nhìn thấy thích cô nương nào cũng có thể đưa cho người ta.”

Kỳ Viên càng nghe càng cảm thấy buồn cười: “Điều hương còn cần tới muội sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, trong đầu đột nhiên toát ra một ý niệm. Ngày Của Hoa hàng năm là dịp để tặng cho giai nhân, bạn tốt trâm hoa, hương hoàn này đó, bởi vậy tới tháng hai mỗi năm, giá cả hương phẩm khắp nơi đều tăng thêm không ít.

Kỳ Viên đối với việc đọc sách, đi học không được, nhưng đối với mấy trăm loại hương phương Tề phủ từ nhỏ đã nhớ thuộc lòng. Hắn vừa nãy còn u sầu không biết làm sao tích cóp lộ phí, lúc này đột nhiên cân nhắc, sao không làm chút hương hoàn, hương bánh bán ra ngoài? Đến lúc đó chỉ cần tích cóp đủ ba mươi lượng bạc, chính mình lập tức quay về Dương Châu nhận thân. Sau khi thành công lại mang chút bạc đưa cho hai mẹ con bên này, nhiều không nói, một ngàn lượng bạc chính hắn có thể lấy ra tới. Mẹ con Bành thị có tiền rồi có thể đi ra ngoài mua tòa nhà khác để ở, ít nhất không cần nhìn xem sắc mặt lão vu bà kia. Thậm chí hắn có thể cùng lão cha thương lượng, nhận Bành thị làm nghĩa mẫu, chu cấp nuôi dưỡng bà đến già, như vậy cũng coi như kết một phần thiện duyên.

Kỳ Viên càng nghĩ càng thấy đúng, hận không thể ngay lập tức quay về Dương Châu đem việc này làm cho xong.

Vân Lam đi rồi, hắn liền gấp không chờ nổi quay về phòng, đem túi tiền của mình ra đếm. Nguyên thân bên này không có tiền bạc dư dả, bạc vụn cùng tiền đồng, tổng cộng chưa tới hai lượng bạc.

Mấy hương phương thượng đẳng đa phần phải dùng đến long não, xạ hương này nọ, mấy cái này Kỳ Viên không có biện pháp để mua, chỉ phải suy nghĩ cả nửa ngày, viết ra hai đơn thuốc. Lại nhìn nhìn, một lần nữa sao chép lại một lần, đem hai tờ ban đầu xé đi. Lần này bên trên chỉ viết tên hương liệu, không viết phân lượng, lại chia ra viết trên hai tờ giấy khác nhau. Cái này xuất phát từ tính cẩn thận của thương hộ —— hương phương chính là nguồn gốc để bọn họ phát tài, nếu để người khác biết được không tránh khỏi bị lộ bí mật, hắn không muốn bị người khác sao chép lại.

Hai tờ giấy, một tờ tự mình giữ lấy, bên trên đều là các vật liệu được chọn lựa cẩn thận, người ngoài nghề dễ bị lừa bịp, chỉ có thể tự mình đi chọn. Một tờ khác giao cho Hổ Phục đi mua chút hương liệu bình thường. Kỳ Viên đem hương phương viết xong mới kêu Hổ Phục đi vào, cẩn thận dặn dò một phen.

Hổ Phục buồn bực: “Thiếu gia là muốn mua đồ nấu cơm sao, hồi hương, đậu khấu, dầu mè, lá sen……” Đọc được mấy cái phía sau lại không hiểu, cái gì mà chút phụ tử, bạch chỉ, đinh da linh tinh.

Kỳ Viên cũng không tính toán giấu nàng, liền nói: “Ta muốn làm thử mấy loại hương hoàn, cho nên để ngươi đi mua chút nguyên liệu về làm thử xem.”

Trong triều văn nhân sĩ tử chế hương thành phong trào, trong dân gian cũng có người tự chế chút hương bánh, Hổ Phục cũng không cảm thấy hiếm lạ, chỉ thở dài: “Sợ là không dễ làm đâu, lúc trước phu nhân có sao chép một bản 《 thông hương đồ 》 bên chỗ Từ phu nhân, nhưng Chu ma ma làm ra tới mùi vị thật kỳ quái, cũng bởi việc này mà lão phu nhân còn mắng phu nhân một trận, nói phu nhân lãng phí đồ vật.”

Kỳ Viên trong lòng cười lạnh, Bành thị mua hương liệu khẳng định dùng tiền riêng của mình, lão thái thái kia còn muốn đuổi theo mắng, thật đúng không phải thứ gì tốt mà. Đương nhiên chế hương cũng không phải đơn giản đem hương liệu trộn chung một chỗ là được, từ bào chế đến hợp hương đều phải chú ý, người bình thường đích xác làm không tốt.

“Vậy ngươi phải giữ bí mật, không thể để cho bất luận kẻ nào biết. Ngay cả phu nhân cùng Lam Nhi bên kia cũng không được.” Kỳ Viên nói: “Hiện tại lão thái thái đang muốn tìm sai lầm của ta, vạn nhất để bà ta biết được, cả viện này đều gặp xui xẻo.”

Hổ Phục thần sắc nghiêm nghị, lập tức nói: “Nô tỳ đã biết.”

Bên trong kinh thành không có chợ bán hương liệu nhưng hội chùa ngày mai hẳn sẽ có không ít sạp buôn bán hương liệu, thật sự không được nữa liền đi cửa hàng tìm mua.

Kỳ Viên hạ quyết tâm, cùng ngày lại cho hai tiểu nha hoàn khác trong viện nghỉ. Sáng sớm hôm sau, hắn cùng Hổ Phục khóa cửa sân, lén từ cửa sau chuồn ra ngoài, đi thẳng đến hội chùa.

Hội chùa được tổ chức trên đường lớn gần Hình Bộ, ở xa nhất phía Tây kinh thành. Phủ Trung Viễn Bá lại ở xa nhất phía Đông kinh thành, chủ tớ hai người đi một đoạn, ở trên đường kêu một chiếc xe lừa, vòng qua cầu Ngọc Hà, một đường hướng về phố Trường An phía Tây. Kỳ Viên buổi sáng ngủ không đủ giấc, dựa vào thành xe gật gù một lúc, đang buồn ngủ cảm giác xe lừa đột nhiên dừng lại, hắn lảo đảo một cái thiếu chút nữa nhào lộn ra bên ngoài.

Xa phu ở bên ngoài đang vội vàng điều khiển lừa nhỏ trốn qua bên cạnh. Kỳ Viên buồn bực, hướng ngoài xe vừa thấy, ở nơi xa xa có mấy thiếu gia con nhà giàu mặc trang phục hoa lệ đang cưỡi ngựa chạy qua, ngựa xe, người đi bộ trên đường phố sôi nổi tránh ra hai bên, như sợ quấy nhiễu mấy quý nhân.

Trong lòng hắn âm thầm bực bội, nghĩ thầm hoàn khố bên kinh thành rốt cuộc so với chính mình còn ương ngạnh hơn, hắn từ nhỏ ở bên cạnh đã lắm tôi nhiều tớ, đi lại rêu rao một chút nhưng loại chuyện cưỡi ngựa chạy như điên trên đường phố như vậy cũng không dám làm, trên đường nhiều người như vậy, vạn nhất không cẩn thận lại xảy ra mạng người.

Trong lòng khinh bỉ, trên mặt hắn cũng lộ ra tới, cách cửa sổ xe rách nát nhìn xem mấy thiếu gia kia. Hai người phía trước cũng không có gì hay để xem, chẳng qua là ăn mặc quần áo làm từ lụa mỏng, đầu đội mũ nạm vàng, so với hoàn khố bình thường khác thì tươi sáng hơn một chút. Duy độc chỉ có công tử mặc áo lam đi ở giữa, mặt mày tuấn lãng, tư thái đoan chính, cưỡi trên con ngựa trắng, trước ngực mang kim hoa khắc hoa hạnh diệp, cả người lẫn ngựa hiện ra vẻ tự phụ khác biệt với người khác.

Kỳ Viên bất giác nhớ tới câu “Sáng trong như ngọc thụ trước gió”, chỉ là ngọc thụ lâm phong cũng xa xa không theo kịp người nọ. Hắn sửng sốt một lát, lại âm thầm so sánh diện mạo người kia cùng thân thể hiện giờ của mình, một lát sau trong lòng âm thầm hừ một tiếng, lại rụt đầu về.

Mấy vị thiếu gia thực mau chạy nhanh qua, phía sau có mấy tôi tớ nhanh chóng đuổi theo, trong tay từng người xách theo bình rượu.

Kỳ Viên hoảng hốt nhìn thấy Du Ký cũng có mặt trong đó, nhưng đoàn người đi quá nhanh, hắn nhìn không rõ, lại thăm dò nhìn nhìn ra bên ngoài chỉ thấy người đều đã đi xa, đành phải từ bỏ.

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Tấn: Chậm rãi online……