Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Chăn Nuôi Ở Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 32: Hổ Tấn Công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiếc bè cứ thế trôi theo dòng sông, đến khoảng giữa trưa thì dường như bè của họ đã trôi dạt vào lãnh địa của loài động vật Hà Mã.

Cách Nhận biết chúng rất đơn giản, hà mã được nhận biết bởi thân mình tròn trịa, gần như không lông, cái miệng và bộ hàm lớn, hai đôi chân ngắn và kích cỡ to lớn. Chúng là động vật có vυ" trên cạn lớn thứ ba về khối lượng (từ 1½ đến 3 tấn), sau tê giác trắng (1½ đến 3½ tấn) và ba loài voi (3 đến 9 tấn), dài 3.6–4 m, cao từ 1.5-1.7m.

Nếu theo như thời Hiện đại ở địa cầu chúng thường sống ở châu Phi Hạ Sahara một loài động vật có vυ" ăn cỏ lớn và là một trong hai loài còn sinh tồn của Họ Hà mã (Hippopotamidae); loài còn lại là hà mã lùn.

Ở địa cầu chúng được coi là loài một trong những loài thú có vυ" trên cạn lớn nhất và là động vật móng guốc chẵn nặng nhất, dù thấp hơn nhiều so với hươu cao cổ.

Nhưng ở đây là thời nguyên thủy nơi mà những sinh vật cổ đại còn sống nên chúng cũng chả là cái đinh gì trong thế giới này.

Nhưng đừng nhìn chân chúng ngắn như vậy mà đánh giá chúng. Dù có hai đôi chân ngắn và thân hình bè bè, chúng lại có thể dễ dàng chạy nhanh hơn con người.

Chúng đã được ghi nhận với tốc độ 30 km/h (19 mph) ở những khoảng cách ngắn.

Hà mã là một trong những sinh vật hung hăng nhất nếu như có kẻ đột nhập vào lãnh địa của chúng thì chúng lập tức sẽ tấn công ngay.

Akai, Uki! Chèo bè tăng tốc lên.

Nếu không chúng ta sẽ là thức ăn cho lũ Hà Mã đấy!

Nghe thấy Mạnh bảo thế Akai và Uki cũng chèo bè tăng tốc độ lên, lũ hà mã nhìn thấy bè của Mạnh đi ra khỏi lãnh địa của chúng nên chúng cũng ngừng lại không tiếp tục đuổi theo để tấn công nữa.

Lúc chiều tà thì cũng là lúc con bè của Mạnh đã đến nơi, do vì dòng nước chảy siết cộng thêm nước chảy mạnh nên đội của Mạnh tới vị trí sớm hơn dự tính ban đầu.

Được rồi! đêm nay chúng ta sẽ dừng chân tại đây ngay mai lại lên đường tiếp.

Nói xong mỗi người một việc Akai thì vào rừng nhặt củi đốt, Uki vào rừng tìm lá cọ để làm giường nằm, Mạnh thì phụ trách nấu cơm cho cả đội.

Thủ Lĩnh! Tối nay ăn món gì mà nhìn thủ Lĩnh làm thơm quá.

Haha! Tối nay chúng ta ăn thịt gà sào xả ớt.

Nói xong, Akai chỉ nhìn thấy động tác của mạnh rất nhanh và thuần thục dường món này Mạnh đã quen từ lâu rồi vậy.

Dầu tiên là Gà làm sạch, để ráo. Chặt gà thành từng miếng vừa ăn, Sả, ớt rửa sạch, xắt lát.

Bước tiếp theo là làm nóng bát đá lên rồi cho mỡ động vật vào, tiếp theo là bỏ sả ớt vào rồi xào sao cho tất cả đều vàng lên rồi rắc lên trên ít muối.

Công đoạn cuối là Cho thịt gà vào chảo, xào đến khi thịt săn lại, cho chút nước vào để thịt gà mềm hơn. Nấu gà cho đến khi cạn nước, thịt săn lại thì lúc đó là xong rồi.

Móm Gà xào sả ớt này rất ngon nhất là đối với thời tiết này hơi se se lạnh ăn vào nó sẽ bổ sung cho mình rất nhiều calo.

Còn 2 miếng thịt trâu kia thì Mạnh lại nướng lên ăn nhưng khác với mọi ngày là hôm nay mạnh tẩm lên trên bề mặt nó một ít ớt cho hương vị thêm ngon hơn.

Màn đêm buông xuống ba người ngồi cạnh đống lửa ăn uống no say rồi kể thêm về cuộc đời của mình. Bọn họ trò chuyện tới khuya thì bắt đầu đi ngủ.

Giữa canh 3 thì Mạnh bỗng nhiên tỉnh giấc có thể là do lạnh quá không ngủ được hoặc cũng có thể là có nguy hiểm mà bản năng của mạnh mách bảo đánh thức mạnh dậy.

Xoạt!

Âm thanh phát ra từ trong khu rừng đi kèm theo đó là những tiếng gầm gừ không ngớt.

Có dã thú!

Lúc này Akai và Uki đều tỉnh dậy 2 người bắt đầu lôi mũi giáo ra và chĩa về bụi cỏ.

Mạnh nhanh tay đốt lên một đống lửa, có ánh lửa chiếu rọi vào trong rừng xuất hiện một cặp mắt sắc bén.

Nó bắt đầu từ trong rừng ra chỗ mạnh, ánh lửa chiếu vào một con vật đi ra các sọc vằn dọc sẫm màu trên bộ lông màu đỏ cam với phần bụng trắng trên chán nó còn có một chữ vương.

Quả nhiên là con hổ mình cứ cảm thấy lạ lẫm rằng sao ở khu vực quanh đây không có chúa sơn lâm thì ra mình mới là kẻ bị săn.

Thủ Lĩnh! làm sao bây giờ chúng ta không đánh thắng nó được đâu.

Không sao yên tâm, mỗi người cầm lấy một cây đuốc rồi từ từ rút về phía cái bè hoặc tìm lấy một cái hang trốn trong đó.

Con vật thường rất sợ lửa nên chúng ta không được để lửa tắt bằng không khi nó tắt chúng ta ắt phải chết.

Nói xong ba người nhao nhao cầm lấy một bó đuốc giơ về phía con hổ, con hổ cảm nhận được sức nống tỏa ra từ cây đuốc cúng không dám manh động mà nó đang chờ đợi xem ai là kẻ tấn công trước.

Cả hai bên cứ thế đứng lại nhìn nhau chờ đối phương động thủ rồi cho một nhát chí mạng chết luôn.

Mạnh canh trừng con hổ 4 mắt nhìn nhau, bắt đầu mạnh nghĩ: không phải hổ rất khát máu sao, tại sao nó không lao vào, hay là nó cũng có suy nghĩ riêng của nó.

Nếu có suy nghĩ riêng của nó thì hổ này cũng quá khôn rồi đấy, đây đâu còn là hổ mà nó thành tinh cmnr. Mạnh hơi hoảng sợ
« Chương TrướcChương Tiếp »