Giang Nhất Ninh lắc đầu: "Không phải, tại thôn này ở rất gần Thanh Vân, năm rồi ta xuống núi, đã tới nơi đây vài lần!"
Lâm Không nghi hoặc, vài lần mà quen thuộc như vậy?
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ theo Giang Nhất Ninh vào trong thôn.
Oa!
Lúc hai người bước vào thôn, khung cảnh còn náo nhiệt hơn nhiều.
Hầu như tất cả thôn dân đều biết Giang Nhất Ninh, đều chào hỏi cùng hắn.
"Giang oa tử, lại đây tìm dê cho mọi người ư?"
"Yên tâm, vài năm nay không bị lạc dê nữa rồi!"
"Mọi người nghe này, đều tự về nhà mình trước đi. Hôm nay Giang oa tử đến đây, chúng ta cần chuẩn bị mấy con dê nướng..."
Lúc này Lâm Không mới phát hiện, vừa vào trong thôn đã có thể tùy ý thấy được đàn dê, nơi này toàn mùi dê, hình như là cả thôn xóm này đều sinh sống bằng nghề chăn dê...
Ngay sau đó, giữa ban ngày ban mặt, Lâm Không lại nhìn thấy Giang Nhất Ninh cùng những thôn dân nhiệt tình kia hoan ca khiêu vũ...
Hai tiểu nhân kia cũng dung nhập vào trong đó, nhất là tiểu nha đầu, chỉ thấy nàng giơ một miếng thịt chân dê to tướng lên, sau đó nhảy lên nhảy xuống trong đám người, còn chơi đuổi bắt xung quanh lửa trại với đám bạn cùng tuổi trong thôn.
...
Sau đó, Giang Nhất Ninh lại xoa bóp cho thôn dân, dĩ nhiên là sử dụng chân khí, nhất là một ít những lão nhân, hoặc là hán tử có thương tích trong người...
Mãi cho đến lúc trời chiều nắng nhạt, bốn người mới tiếp tục ngự kiếm bay về phía Thanh Vân.
Lâm Không không khỏi tò mò: "Giang sư đệ, hình như ngươi không chỉ ghé qua nơi ấy vài lần!"
Giang Nhất Ninh lại cười cười không nói...
...
Tại Tiểu Trúc viện thuộc Thanh Trúc phong!
"Sư tôn, ta đã về rồi..."
Phượng Ngọc Thấm nghe tiếng, đủng đỉnh đi ra mở cửa gỗ, duỗi duỗi cái thắt lưng.
"Trở về thì trở về, ầm ĩ cái gì vậy?"
"Ách... Ta đi tìm đệ tử cho người đã trở lại rồi!"
Giang Nhất Ninh nói xong, lại nhanh chóng tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, tốt xấu gì về sau ta cũng là đại đệ tử của Thanh Trúc phong, người nên chừa chút uy nghiêm cho ta ở trước mặt sư đệ sư muội chứ?"
Phượng Ngọc Thấm chỉ đáp lại bằng hai tiếng hừ hừ.
Giang Nhất Ninh vội vàng nói: "Sư tôn, lần này ta đã tìm được mấm tốt, thí nghiệm linh căn ra màu tím!"
Phượng Ngọc Thấm nhẹ nhàng “A” một tiếng rồi nói: "Vậy về sau ngươi phải cố gắng hơn, bọn họ đều dựa vào ngươi đó!"
Giang Nhất Ninh: ...
Hắn còn biết làm gì nữa đây? Đành phải xoay người, chỉ vào hai tiểu nhân kia rồi giới thiệu: "Sư tôn, Lâm Viễn, mười bốn tuổi, Trương Tiểu Nha, sáu tuổi, Tiểu Nha là linh căn màu tím!" Nói xong, hắn quay sang sư đệ sư muội: "Đây là sư tôn của chúng ta, nhanh bái kiến đi!"
"Sư tôn!" ×2
"Sư tôn thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn Thanh Nhi tỷ tỷ ta đã gặp được ở dưới núi..."
Giang Nhất Ninh xấu hổ cười cười.
Phượng Ngọc Thấm chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
“Ta đã giao cho đại sư huynh các ngươi giáo dục các ngươi trước, có việc có thể tìm đại sư huynh, vi sư lướt ra ngoài đây!"
Nàng nói xong, lập tức khoanh tay rời khỏi Tiểu Trúc viện...
Ba người còn lại đứng choáng váng trong gió.
Tiểu nha đầu có chút ủy khuất: "Đại tiên huynh, có phải sư tôn không thích chúng ta hay không?"
Lâm Viễn cũng sờ sờ đầu bối rối.
Giang Nhất Ninh cười khổ: "Đừng nghĩ nhiều, tính tình của sư tôn vốn là như vậy. Ta ở đây 20 năm rồi nhưng sư tôn chỉ dạy ta duy nhất một bộ 《 Thanh Vân Luyện Khí Quyết 》thôi... Về sau có điều gì cần, phải dựa vào chính mình tranh thủ!"
"Nhớ kỹ, đây là điều thứ nhất sư huynh dạy các ngươi trước khi tu tiên: tu tiên là phải tranh, tranh cùng trời, tranh cùng đất, tranh cùng người, tranh tài tranh bảo, tranh pháp tranh duyên, tranh đạo!"
Lại nói, đúng là thuật lại một chút những lời sư tôn răn dạy rất có cảm giác thành tựu... Hay là hắn cũng thích lên mặt dạy đời rồi?
Giang Nhất Ninh: "Nhớ kỹ chưa?"
Hai tiểu nhân vội vàng gật đầu.
"Yên tâm, sư huynh sẽ cố gắng hết sức để trợ giúp các ngươi trên con đường tu tiên này, về sau nhớ phải nghe lời sư huynh nói... Được rồi, lớn tiếng nói cho sư huynh nghe, các ngươi đã hiểu chưa?"
"Đại sư huynh, hiểu rồi!" ×2
Giang Nhất Ninh cười cười, gần đây có khả năng hắn sắp bận rộn rồi ...
"Các ngươi cứ ở trong viện này chờ chút đi, sư huynh dựng cho các ngươi hai gian nhà gỗ nhỏ!"
Trong núi có rất nhiều đại thụ.
Giang Nhất Ninh ngự kiếm tới tới lui lui... bận rộn đến quá nửa đêm, cuối cùng cũng dựng xong hai gian nhà gỗ nhỏ ở phía đối diện linh điền, tức khắc, thoạt nhìn cả tiểu viện đã được mở rộng ra gấp đôi!
Giang Nhất Ninh xoa xoa trán thở phào: "Cũng may ta đã học xong 《 Thanh Vân Vạn Kiếm Cương 》!"
"Đêm nay cứ chịu khó dùng đệm chăn của sư huynh trước đã, ngày mai sư huynh lại chuẩn bị đồ mới cho hai người... Đây là nhà của chúng ta ở Thanh Vân, về sau còn cần cái gì cứ nói với sư huynh."
Qua vài câu nói này, bỗng nhiên hắn đã nhanh chóng quen thuộc với trách nhiệm đại sư huynh...