Tại Tiểu Trúc viện thuộc Thanh Trúc phong.
Phượng Ngọc Thấm đang ở ngoài sân, động tác trên tay tựa như múa Tuý Quyền, chốc chốc lại ngửa cổ dốc hồ lô trên tay vào trong miệng.
"Sư phụ, đang hoạt động gân cốt ư?” Giang Nhất Ninh mang theo Ngô lão tiến vào Tiểu Trúc viện.
Phượng Ngọc Thấm ngoảnh mặt lại, liếc mắt một cái rồi nhíu mày nói: "Mang cái lão gia hỏa này đến Thanh Trúc phong làm chi?"
"Sư phụ, đây là Ngô lão của Luyện Đan phong!"
"Ta không mù, thấy được!"
Ngô lão cười gượng hai tiếng, chào hỏi: "Phượng phong chủ!"
Hơi miễn cưỡng một chút nhưng xem như bắt chuyện cho qua.
Tuy trong âm thầm, lão có thể nói kháy Phượng Ngọc Thấm vài câu nhưng lúc chạm mặt nhau, trong lòng nhất định phải giữ đúng khuôn phép!
Giang Nhất Ninh nhanh chóng kéo sư phụ qua một bên, nhỏ giọng giải thích: "Sư phụ, ta mang Ngô lão đến xem linh điền, nói không chừng Luyện Đan phong cảm thấy hứng thú..."
"Đi đi đi, ở nơi đâu thì quay về nơi đó đi, đây là Thanh Trúc Phong của ta!"
"Người ta có trả thù lao!"
Lông mi Phượng Ngọc Thấm run lên: "Hả?"
Ngay sau đó, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Ngô lão: "Lão gia... Ngô lão đầu, đây là địa bàn của ta..."
Giang Nhất Ninh nhanh chóng cắt ngang: "Ngô lão, quả thật đúng như lời sư tôn ta nói, ta cũng không thể tùy tiện làm chủ!"
Hắn lộ ra vẻ khó xử.
Ngô lão gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Có thể mang ta đi xem linh điền trước hay không?"
Giang Nhất Ninh nghiêng người lại: "Sư tôn, ta đưa Ngô lão đi nhìn xem trước nhé?"
Phượng Ngọc Thấm nhìn thấy Giang Nhất Ninh hung hăng nháy mắt với mình một cái, hơi chút chần chờ gật gật đầu.
Giang Nhất Ninh vội vàng dẫn đường: "Ngô lão, mời đi bên này!"
Kỳ thật, Ngô lão đã sớm đánh giá... Dược viên ngay bên cạnh rồi.
Bởi vì chỉ cần người ta liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy bốn, năm mươi gốc Thiên Hạt Thảo xiêu xiêu vẹo vẹo đang mọc trên mấy luống y chang đất trồng rau, ngay cả loại hình gì đó giống rào chắn cũng không có...
Ngô lão đi vào dược viên, nhìn Đông một cái, ngó Tây một hồi, còn thường xuyên ngồi xổm xuống lấy ngón tay đào đào đất, nghiền nát, rồi đưa lên chóp mũi ngửi ngửi…
Ra vẻ là một người chuyên nghiệp xuất sắc!
Dần dần, tựa như trên mặt lão lộ ra một tia thất vọng...
Giang Nhất Ninh thầm nghĩ không tốt!
Hắn lập tức nhấc cái thùng gỗ bên cạnh lên, một gáo linh phì màu xanh lá lập tức bị hắt ra ngoài.
"Ào ào——"
Linh phì tung tóe bắn thẳng vào đầy chân Ngô lão!
Lão vội vàng né tránh, vỗ vỗ quần nói: "Bình thường ngươi cũng tưới linh phì như vậy?"
"Bằng không thì sao?" Giang Nhất Ninh nói xong, lại cho thêm một gáo nữa!
"Nếu trong tầm tay có nhiều linh phì một chút thì dùng gáo, tưới nhiều một chút, nếu không dư dả, sẽ dùng muôi, tưới ít đi một chút, khi tới lúc thật sự túng quẫn cũng chỉ có thể tưới chút nước..."
Ngô lão đầu nhíu mày, chưa kịp nói thêm gì đã thấy Giang Nhất Ninh tiếp tục hắt thêm một gáo nữa, vội vàng ngăn cản: "Ngừng ngừng ngừng, cho ta nhìn trước đã. Ngươi làm quá xằng bậy. Ta còn cho rằng tiểu tử ngươi có chút thiên phú ươm trồng, kết quả dốt đặc cán mai!"
Trong lòng Giang Nhất Ninh hiểu rõ nhưng lại lộ vẻ mặt nghi hoặc buông thùng gỗ xuống.
"Ngô lão, dược viên Luyện Đan phong không bón linh phì như vậy?"
"Vô nghĩa, trong cách bón linh phì này cũng có học vấn lớn nha..." Ngô lão nói hai câu lại lắc lắc đầu: "Quên đi, thời gian quá ngắn, có nói ngươi cũng không rõ được! Được rồi, đừng có quấy rầy nữa, để ta nhìn kỹ xem!"
Nói xong, lão lại ngồi xổm xuống, tiếp tục thực hiện một lần chuyên gia nghiên cứu…
Phượng Ngọc Thấm bên cạnh hơi hơi nhướng mày nhìn Giang Nhất Ninh, lộ ra ánh mắt dò hỏi!
Giang Nhất Ninh đọc ra ý tứ trong đó: ‘bình thường tiểu tử ngươi không bón linh phì như vậy!’
Hắn vội vàng nháy nháy mắt với nàng rồi khẽ lắc đầu.
Trong lúc ấy, hàng chân mày của Ngô lão đầu càng ngày càng nhíu chặt...
Một khắc sau, lão từ từ đứng dậy: "Tiểu tử, ta xem linh điền này không có gì đặc biệt, nhưng ta có thể sắp xếp người thử xem, nói cái giá đi!”
Giang Nhất Ninh khó xử nhìn về phía Phượng Ngọc Thấm.
Ngô lão đầu: "Phượng phong chủ, ý người thì sao?"
Phượng Ngọc Thấm nhìn nhìn Giang Nhất Ninh, lại nhìn về phía Ngô lão: "Hai ngàn..."
"Sư tôn!" Giọng nói của Giang Nhất Ninh lập tức tăng cao hơn một âm độ, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Đòi thế quá nhiều!"
Phượng Ngọc Thấm bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Giang Nhất Ninh không để ý tới, ngược lại tỏ vẻ chân thành nhìn về phía Ngô lão.: "Ngô lão, người đừng để ý, sư tôn ta chẳng biết chút gì về ươm trồng đâu, còn ta, tốt xấu gì cũng mò mẫm trên phương diện này 20 năm rồi. Nếu không để ta báo giá đi!"
Ngô lão nhìn Giang Nhất Ninh, gật gật đầu.
"Được, ngươi cũng coi như... hiểu sơ sơ một chút, làm người trung gian là thích hợp nhất, nói cái giá đi!"
Giang Nhất Ninh sờ sờ đầu, nhìn sư tôn, lại nhìn về phía Ngô lão.
Phượng Ngọc Thấm: "Thứ hỗn láo, đây chính là địa bàn của ta!"
"Sư tôn, người đừng nóng vội, cứ nghe ta nói trước đã. Luyện Đan phong cũng trả giá cho Thanh Vân ta không ít, nếu linh điền này thực sự hữu dụng với bọn họ, coi như Thanh Trúc phong chúng ta làm ra một chút cống hiến đi, không thể đòi nhiều như vậy được!"