Giang Nhất Ninh chân thành suy tư...
Lần này hắn nên đi xa Thanh Vân một chút?
Vừa đi tìm mấy sư đệ sư muội vừa thuận tiện vượt qua vụ 【 hành hiệp trượng nghĩa 】 này một lần.
Tuy rằng sư phụ không cứng rắn bức bách nhưng người đã đề cập qua vài lần rồi!
"Sư phụ, đệ tử sẽ đi chuẩn bị một chút rồi lần nữa xuống núi, cũng thuận tiện tìm vài đệ tử cho người!"
Giang Nhất Ninh nói xong, lập tức hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực Phượng Ngọc Thấm.
"Ừm?" Phượng Ngọc Thấm thốt ra một tiếng nặng nề đầy giọng mũi, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Giang Nhất Ninh sửng sốt, vội vàng giải thích: "Sư phụ, Phượng Tinh Ngọc Tủy của người được xếp vào trăm loại pháp bảo đứng đầu Tiên giới, lần này nói không chừng đệ tử phải đi xa một chút, nếu không người cho đệ tử mượn nó mang đi hộ thân?"
"Hử? Ngươi muốn mượn nó ư?" Ánh mắt Phượng Ngọc Thấm lại một lần nữa khôi phục vẻ lạnh nhạt, sau đó nàng rút một cái mặt dây chuyền dạng ngọc trụ màu máu từ giữa phong lam ra (đỉnh núi mờ sương :3).
"Thứ này có tác dụng không lớn với ngươi, bởi vì nó cần phải phối hợp với Phượng Viêm chân khí của ta!"
Tiếp theo, nàng lại lấy ra một viên ngọc châu từ trong Tu Di thủ trạc.
"Cho ngươi cái này, nếu gặp được nguy hiểm, cứ bóp nát nó, chỉ cần thuộc phạm vi năm trăm dặm quanh Thanh Vân, ta sẽ đuổi tới trong vòng nửa nén hương!"
Giang Nhất Ninh tiếp nhận ngọc châu, nhìn kỹ càng một lượt.
Trong lòng thầm tính toán, một nén nhang đại khái là một giờ, nửa nén hương chính là nửa giờ, nếu hắn thực sự gặp phải nguy hiểm, chờ đến khi sư phụ đuổi tới, chỉ sợ thi thể của hắn đã lạnh rồi...
Hắn cảm thấy mình cần phải ép cho sư phụ trổ hết tiềm năng.
"Sư phụ, người có thể nói cụ thể một chút hay không, trong vòng nửa nén hương là sao... Có bao hàm một nửa của nửa nén hương hay không? Có bao hàm một nửa của một nửa của nửa nén hương hay không?"
Phượng Ngọc Thấm nhíu mày một lát, sau đó mới chậm rãi nói: "Coi như loại bỏ bốn phần năm ( là một phần năm) của nửa nén hương đi. Đây là cực hạn rồi, dù sao ta tới đó cũng là đi đánh nhau, cần phải duy trì trạng thái đỉnh phong!"
Hứ!
Giang Nhất Ninh u oán liếc mắt nhìn Phượng Ngọc Thấm một cái.
Sư tôn đại nhân của ta… Người nghĩ là mình đi đánh nhau sao? Sao người không nghĩ là mình đi tới đó để cứu ta? Còn muốn duy trì trạng thái đỉnh phong để đánh nhau nữa?
Thôi được rồi, đã có con số đại khái.
Loại bỏ bốn phần năm của nửa giờ, chính là sáu phút... Đây là phạm vi năm trăm dặm, nếu như hắn không ra khỏi 250 dặm, vậy là nàng có thể đuổi tới trong vòng ba phút. Ừm, nghĩ như vậy, vẫn có chút đáng tin cậy!
"Còn có vấn đề gì nữa không?" Xem ra Phượng Ngọc Thấm đang chuẩn bị tiến vào nhà gỗ thảng thi (chỉ chuyện nằm cả ngày trên giường).
Giang Nhất Ninh nhanh chóng nói: "Đệ tử mới Trúc Cơ, muốn học《 Ngự Kiếm Thuật 》 có thể tới Vạn Pháp các nhưng vẫn chưa có phi kiếm, sư phụ có thanh phi kiếm nào đang để đó không dùng không?"
Phượng Ngọc Thấm lắc đầu: "Ta dùng quyền, không cần kiếm!"
Chuyện này lập tức khiến Giang Nhất Ninh sửng sốt, không phải Thanh Vân chúng ta là kiếm phái sao?
Nhưng đúng là bao nhiêu năm qua hắn chưa từng thấy sư phụ dùng phi kiếm!
Phượng Ngọc Thấm nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi đã dùng trân bảo để hoàn mỹ Trúc Cơ, ngược lại có thể học một môn pháp quyết trước... Cứ quyết định là《 Thanh Vân Vạn Kiếm Cương 》đi, nó vốn là kiếm quyết cơ sở của Thanh Vân, cũng một trong những kiếm quyết trấn phái!"
Giang Nhất Ninh: "Kiếm quyết cơ sở?"
Phượng Ngọc Thấm giải thích: "Lưu Vân phong chủ tu 《 Thanh Vân Vạn Kiếm Trận 》, bởi vậy đã dung hợp trận pháp lên trên kiếm cương; Đại La phong chủ tu《 Thanh Vân Vạn Kiếm Phù 》, cũng dung hợp phù chú thuật lên trên kiếm cương! Thậm chí cả Bách Luyện phong cũng đang thử nghiệm, muốn luyện hóa pháp bảo thành kiếm cương... Cho nên 《 Thanh Vân Vạn Kiếm Cương 》 là một bộ kiếm quyết rất có tính sáng tạo!"
"Uy lực của bản thân nó không hề tầm thường. Tuy kiếm cương do chân khí ngưng tụ mà thành nhưng độ cứng lại không kém hơn phi kiếm chế thức (loại phi kiếm được chế tạo ra) bình thường, cho nên kiếm cương cũng có thể sử dụng như phi kiếm... Nếu ngươi có thể luyện tới cảnh giới vạn đạo kiếm cương cùng xuất hiện, thế thì ngươi hoàn toàn đủ điều kiện để mở thêm một phong, trở thành phong thứ mười bốn của Thanh Vân!"
Giang Nhất Ninh gật gật đầu, nghe vào tai, hình như môn kiếm quyết này rất lợi hại!
Lại nói, đúng là sau khi sư tôn đủ thực lực, người đã tự mở thêm một phong, chính là Thanh Trúc phong hiện giờ.
Giang Nhất Ninh cho rằng nàng mở phong này chẳng có mục đích gì khác ngoài lý do, không muốn ở dưới người khác, cầu cho mình một cuộc sống tự tại!
Chẳng lẽ nói vạn đạo kiếm cương đều xuất hiện, có thể sánh bằng sư tôn?
Hắn vội vàng hỏi: "Vậy hiện giờ ta phải đi Vạn Pháp các!"
Phượng Ngọc Thấm lại lắc đầu, trực tiếp ngự không: "Ngươi ở đây chờ, 《 Thanh Vân Vạn Kiếm Cương 》 không phải thứ mà đệ tử có thể tùy ý lật xem, để ta đi mang tới giúp ngươi!"
Một đi một về, lại tốn mất nửa khắc (khắc là 15 phút)
Phượng Ngọc Thấm vừa xuất hiện trở lại đã ném hai cái ngọc bài cho Giang Nhất Ninh.
《 Thanh Vân Vạn Kiếm Cương 》 là thứ nhất, 《 Ngự Kiếm Thuật 》 là thứ hai. Nàng cũng thuận đường mang tới giúp hắn!
Sau đó Phượng Ngọc Thấm nhanh chóng tiến vào nhà gỗ.
Giang Nhất Ninh lại gấp không chờ nổi, mở ra xem xét cụ thể và tỉ mỉ...