Thời gian như gió thổi mây bay, đảo mắt một cái lại qua năm ngày.
Mấy ngày nay, không cần biết Giang Nhất Ninh khống chế lượng phân như thế nào, tiến độ sinh trưởng của sơn trúc vạn năm vẫn một mực là 0%!
Tới lúc này, hắn đã không còn băn khoăn về vấn đề dùng hay để sơn trúc nữa, ngay cả Băng Sơn Tuyết Liên phát triển chậm như thế, cũng thuận lợi tiến vào hàng ngũ mười năm rồi!
Hắn quyết định luyện hóa sơn trúc.
Việc này đúng là hiếm có khó nhìn, Ngô lão đầu tỏ ra rất háo hức, từ sớm đã có mặt để quan sát rồi.
Chẳng qua Ngô lão vẫn như thường ngày, vừa trêu chọc hắn vừa liên tục cảm thán: "Tiểu tử, có lẽ trong minh minh đã định sẵn ngươi là người có đại khí vận rồi. Nghĩ mà xem, ngươi chọn hai hạt tuyết liên đều là hạt giống sống, còn ba hạt kia của ta đã gieo tròn mười ngày, vẫn chưa nảy mầm, sợ rằng chúng đều là hạt giống chết! Linh điền cũng thế, ngươi chỉ tùy tiện trồng đủ loại, nhưng cây nào cũng phát triển nhanh chóng…!”
Lão chỉ cảm thán vậy thôi, chứ không hề nghi ngờ cái khác, dù sao… chuyện Giang Nhất Ninh có thể nhìn thấy tiến độ trưởng thành của linh thảo dược, có nói ra cũng không một ai tin!
Giang Nhất Ninh chỉ lễ phép cười cười, hiện giờ tất cả tâm tư của hắn đều dồn cả lên sơn trúc.
Lúc này, hai người đang nhìn Phượng Ngọc Thấm dùng một tay nhổ tận gốc sơn trúc… rồi nâng nó trên lòng bàn tay.
Giang Nhất Ninh không khỏi mở miệng hỏi: "Sư phụ, phải luyện hóa như thế nào!"
Phượng Ngọc Thấm không đáp lời, chỉ trực tiếp dùng chân khí bao vây sơn trúc.
Sau đó nàng búng một ngón tay, một luồng hỏa diễm màu vàng bám lên mình sơn trúc, chỉ trong nháy mắt, luồng hỏa diễm nọ đã che kín toàn bộ sơn trúc.
Nhật Tinh Phượng Viêm!
Giang Nhất Ninh biết, đây là chân hỏa chỉ riêng sư phụ có.
Phượng Ngọc Thấm có được Phượng Hoàng huyết mạch, lại là hỏa đạo tu sĩ đệ thất cảnh.
Đương nhiên, Giang Nhất Ninh hiểu biết cũng không nhiều, hắn chỉ biết loại chân hỏa này đặc biệt lợi hại, không giống đan hỏa bình thường!
Lúc này, sơn trúc bị Nhật Tinh Phượng Viêm bám vào, nhanh chóng thu nhỏ lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được!
Ngô lão ở một bên giải thích: "Đơn giản mà nói, luyện hóa chính là thiêu đốt, xóa bỏ những tạp chất vô dụng, chỉ giữ lại phần tinh hoa nhất! Chẳng qua cần phải phối hợp với một chút thủ pháp đặc thù mà thôi."
Giang Nhất Ninh gật đầu, có chút không yên lòng hỏi: "Vậy, lỡ như tu sĩ dưới Kim Đan cảnh gặp được thiên địa linh bảo ở bên ngoài, chẳng phải là không thể hấp thu ư? ... Hơn nữa, muốn mang chúng nó đi cũng khó. Giống như cây sơn trúc này vậy, Tu Di giới chỉ của ta không đựng nổi nó mà khiêng nó chạy lại quá mức nguy hiểm!"
Ngô lão bị lối suy nghĩ nhảy nhót tung tăng của hắn chọc cười: "Có vài loại thiên địa linh bảo không cần luyện hóa, tu sĩ có thể trực tiếp dùng được ngay. Ví dụ như Linh Chi vạn năm, Tam Thanh Địa Nhũ vân vân!"
"Lui một vạn bước (giả thuyết một chuyện không thể xảy ra), chỉ cần răng lợi của ngươi tốt, cũng có thể gặm sạch gốc sơn trúc này, hiệu quả cũng giống nhau… Có điều, nó đã đạt tới cấp bậc trân bảo, dù là tạp chất, ngươi cũng khó mà tiêu hóa được!"
Giang Nhất Ninh u oán ngoảnh qua liếc Ngô lão một cái.
Ngô lão thản nhiên nói: "Là ngươi kể chuyện cười trước mà, ngươi thực sự nghĩ rằng cứ ra đường là tùy ý có thể nhặt được trân bảo hay sao?"
Bên này, hai người câu được câu chăng, ngồi một bên nói chuyện phiếm...
Thì bên kia, dưới sự luyện hóa của Phượng Ngọc Thấm, sơn trúc càng ngày càng nhỏ... Dần dần mềm đi, hóa thành tương dịch sền sệt màu xanh biếc...
Mãi cho đến cuối cùng, nó đã biến thành một vũng ngọc tương (dịch thể trong suốt như ngọc) có kích thước bằng miệng bát.
Đến lúc này, Phượng Ngọc Thấm mới thu hồi Nhật Tinh Phượng Viêm, đồng thời nhìn về phía Giang Nhất Ninh, nói: "Há mồm!"
Giang Nhất Ninh lập tức làm theo sư phụ chỉ thị… Á!!!
Ngọc tương lập tức bay tới, hình như bên trong có vài sợi tơ màu xanh lá cây đang vui vẻ lượn quanh... Vừa vào miệng, một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái tỏa ra!
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Giang Nhất Ninh bốc lên một luồng khí thanh lương (mát mẻ), lại mang theo cảm giác tê dại, ngưa ngứa...
Ngô lão đầu thấy vậy, nhanh chóng lấy ra hai bình Ngưng Khí đan: "Tiểu tử, ăn vào toàn bộ chỗ này đi. Hiện giờ ngươi đang ở trong thời điểm mở rộng khí hải, kinh mạch tốt nhất! Cứ ăn đi nhưng nhớ phải ghi sổ!"
Giang Nhất Ninh cũng không già mồm cãi láo, chỉ nhanh chóng nói câu cám ơn, rồi tiếp nhận bình đan dược, nuốt tất cả Ngưng Khí đan vào, sau đó lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất vận công!
Ít nhất là lúc này hắn nên dụng tâm một chút...
Một lần nuốt vào nhiều Ngưng Khí đan đến vậy cơ mà?
Lúc này trong khí hải, trong kinh mạch lập tức xuất hiện cảm giác bành trướng, sau đó lại là thanh lương, tê ngứa, cứ thế lặp đi lặp lại...
…
Khi Giang Nhất Ninh hoàn hành vận công, mở mắt ra, đã là chạng vạng.
Hóa ra bản thân hắn đã ngồi xếp bằng ngoài sân suốt cả một ngày.
Chẳng biết sư phụ đã đi đâu từ sớm.
Ngô lão đang tiến hành lần canh tác ở linh điền cuối cùng trong ngày hôm nay.
Lão phát hiện ra Giang Nhất Ninh đứng dậy, lập tức dò hỏi: "Thế nào? Khí hải, kinh mạch đã mở rộng bao nhiêu?"