Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 11: Ra Là Đạo Lý Như Vậy!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một ngày mới lại sang, Ngô lão vẫn đến đúng giờ.

Giang Nhất Ninh đang vây quanh bên cạnh sơn trúc, sau khi nhìn thấy Ngô lão, lập tức hưng phấn hô: "Ngô lão, Ngô lão, người mau xem gốc sơn trúc này, nó đã tăng lên tới ngàn năm rồi, đã thành kỳ bảo!"

Lúc này, sơn trúc đã to chừng ba ngón tay, cao hơn một trượng, vượt lên đối lập hoàn toàn với đám sơn trúc hoang dã chung quanh, tựa như hạc trong bầy gà!

"Ngô lão, thứ này có đáng tiền không?"

Ngô lão đi tới bên cạnh sơn trúc, duỗi ngón tay ra gõ gõ.

"Đông…Đông… Đông..."

Lão trầm ngâm một lát, mới nói: "Ngươi tới Bách Luyện phong hỏi một chút đi, ít nhất cũng có thể dùng thứ này để luyện chế phi kiếm, hẳn là sẽ luyện chế ra chế thức phi kiếm tốt hơn nhiều so với tử kim quáng. Xứng đáng cái giá hai ba trăm linh thạch!"

Sắc mặt Giang Nhất Ninh lập tức suy sụp xuống: "Chỉ vậy thôi ư? Không phải Ngô lão nói, loại thực vật hoang dã này đạt tới cấp bậc kỳ bảo là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu sao?"

Ngô lão thổi râu trừng mắt, tức giận nói: “Bản thân sơn trúc chỉ có cấp bậc như thế thôi! Ngươi nói xem, nếu lấy Địa Linh Chi ngàn năm so sánh cùng gốc Thiên Hạt Thảo ngàn năm mà ngươi từng ươm trồng lúc trước, giá trị của chúng nó có giống nhau không?"

Ra là đạo lý như vậy!

Giang Nhất Ninh lập tức nịnh nọt cười: "Vậy nếu ta ươm trồng nó đến vạn năm thì sao?"

Hiện giờ tiến độ trưởng thành của sơn trúc là 3%, mỗi lần cần bón năm muôi linh phì, sẽ tăng trưởng 1%!

Nếu vẫn một mực thuận lợi như thế, chỉ trong vòng mười ngày, hắn có thể ươm trồng nó bước vào hàng ngũ vạn năm.

Hoàn toàn có hy vọng!



Ngô lão: "Ha hả, vậy phải nhìn xem ngươi có cái mệnh kia không. Lại nói, nếu nó thực sự bước vào hàng ngũ vạn năm, đặt chân vào phạm trù trân bảo, dù nó chỉ là một cây cỏ dại cũng có giá trị cực lớn, có thể uẩn dục một tia đạo tắc... Hơn nữa, loại trúc vốn có tính dai mười phần, lấy nó nhờ Phượng Ngọc Thấm giúp ngươi luyện hóa hấp thu, sẽ có trợ giúp thật lớn để ngươi hoàn mỹ Trúc Cơ!"

Giang Nhất Ninh nghe nói đến đây, ánh mắt lập tức sáng ngời...

Lúc này, một bóng người ngự không, rơi vào Trúc viện!

Đúng là Phượng Ngọc Thấm.

Giang Nhất Ninh: "Sư phụ, người đã trở lại, mọi chuyện có thuận lợi hay không?"

Phượng Ngọc Thấm cười nói: "Nói vài ngày đạo lý, đối phương bồi thường 5000 linh thạch, vi sư lười truy cứu chuyện bọn họ nói xấu mình!"

Nàng lộ ra dáng vẻ rộng lượng.

Chỉ nói đến đây thôi, Giang Nhất Ninh cũng có thể tưởng tượng ra khi Bồng Lai đảo phải bồi thường linh thạch, gương mặt đám người đó sẽ nghẹn khuất đến mức nào.

Hẳn là một bụng nước đắng, uống thật no, thật no...

Ngô lão chờ đến khi Phượng Ngọc Thấm tiến vào nhà gỗ, mới vươn tay vỗ vỗ Giang Nhất Ninh.

Sau đó, lão chỉ vào linh điền nói: "Tiểu tử, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, Bích Hà Tam Hoa sở hữu một mùi thơm lạ thường, sẽ dẫn tới đám chim bay phá hư. Tốt nhất là ngươi nên mua một trận pháp bao phủ dược điền đi. Chỉ cần là trận pháp che chắn đơn giản, cũng không tốn mấy linh thạch!"

Giang Nhất Ninh: "Đa tạ Ngô lão!"

Ngô lão khoát tay, ngược lại tò mò hỏi: "Ngươi có tăng thêm thứ gì đó khác bên trong linh phì hay không?"

"Không có nha!" Giang Nhất Ninh dứt khoát lắc đầu.

Ngô lão hoài nghi nhìn hắn: "Vậy vì sao linh điền của ngươi lại mọc tốt như vậy? Vừa mới qua được vài ngày mà gốc tốt nhất kia đã được ba bốn năm rồi!"



Giang Nhất Ninh nhanh chóng nhấc thùng gỗ đựng linh phì đi qua, tiến đến trước mặt Ngô lão.

"Nào… Đây đúng là linh phì của Đan đường mà. Các ngươi nói, với đại đa số linh dược thảo cần phải dùng một gáo linh phì pha với ba gáo nước mới ra tỷ lệ thích hợp nhất, ta có chút nghèo nên pha bốn gáo!"

Ngô lão nhìn Giang Nhất Ninh, lại ngó ngó thùng gỗ, chân mày càng nhăn càng sâu... Chẳng lẽ tỷ lệ 1: 4 càng chính xác hơn?

Giang Nhất Ninh biết, cách nói của hắn lại đưa ra cho chuyên gia một vấn đề nan giải nữa rồi.

Hắn cũng không quấy rầy Ngô lão, trực tiếp đi tìm sư phụ mượn 100 linh thạch, đi mua Cách Tuyệt Trận...

Nói gì thì nói, vẫn phải lắng nghe ý kiến của chuyên gia!



Tại Bách Bảo phong, một tòa tiểu phong nằm bên ngoài mười ba phong của Thanh Vân môn.

Nơi này cách mười ba phong cũng không xa, hàng năm đều có đệ tử Thanh Vân qua bên này bày quán bán hàng, dần dần ở nơi này hình thành nên một điểm giao dịch trong môn.

Lại nói, trong mười ba phong, ngoại trừ Luyện Đan phong, Bách Luyện phong chuyên nghề đan dược và phi kiếm, loại ngành nghề có nhu cầu cực kỳ lớn, thậm chí bọn họ còn thiết lập được cho mình một mạng lưới nghiệp vụ riêng biệt…

Về phần những phong còn lại, mỗi khi đệ tử kiếm được những loại bảo vật tạp nham, đều mang đến giao dịch tại Bách Bảo phong.

Nơi này tựa như một thị trấn loại nhỏ.

Giang Nhất Ninh cũng không xa lạ gì với chuyện này, bởi vì mỗi lần trước khi hắn xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, đều tới đây mua vài tấm Thần Hành phù.

Lại nói, đệ tử Luyện Khí Kỳ còn chưa thể sử dụng được《 Ngự Kiếm Thuật 》, bởi vậy muốn ra vào Tam Thiên Đại sơn, nhất định phải chuẩn bị Thần Hành phù.
« Chương TrướcChương Tiếp »