Chương 36: Nơi Này Đều Là Những Vị... Cô Nương Tốt!!!

"Tiên Nhân, Tiểu Nha còn có thể trở về không?"

"Đời khi nào nàng tu thành, muốn trở về tự nhiên có thể trở về!" Giang Nhất Ninh trả lời nhưng không nói thời hạn cụ thể.

Hai mắt tiểu nha đầu đẫm lệ mông lung nhưng vẫn kiên cường nói: "Phụ thân mẫu thân yên tâm, Tiểu Nha đi học bản lĩnh, rất nhanh sẽ trở lại chữa bệnh cho mẫu thân."

Giang Nhất Ninh vừa chuẩn bị khởi kiếm, lại nhìn Quỷ Nương, nhắc nhở một câu: "Rất nhiều yêu ma trong thiên hạ đều có thể dễ dàng làm ngươi hồn phi phách tán, tốt nhất hãy an phận chờ ở trong nhà đi, đừng ra ngoài... Hiện giờ ngươi đã nhận được kiếm ấn của Thanh Vân, nếu thực sự gặp chuyện, có thể tới Thanh Vân các ở thành trì gần đây, xin giúp đỡ!"

"Tiểu phụ ghi nhớ, tự nhiên sẽ vâng theo lời tiên sư chỉ dạy!" Quỷ Nương lại lạy một lạy!

Giang Nhất Ninh nhìn về phía phụ thân tiểu nha đầu: "Hãy nhớ Nhân quỷ thù đồ (người và quỷ đi theo con đường khác biệt), ngươi cần phải tiết chế, nếu không chỉ sống được không quá ba năm!"

Sắc mặt hán tử gầy gò xoát một cái trở nên đỏ đậm, tay chân không biết nên đặt nơi đâu.

"Tiên… Tiên sư, Tiểu Nha nhờ ngài!" Nói xong, hắn cũng vội vàng quỳ xuống đất bái lạy!

Giang Nhất Ninh không lưu lại nữa, hắn nhìn nhìn Lâm Không, kiếm chỉ khởi, ngự kiếm lên trời... Tiểu Nha vẫy vẫy tay với phụ mẫu, tạm biệt...

Phía dưới, chỉ còn lại những thôn dân vẫn nhìn theo tiễn bọn họ thật lâu...

...

Ba người tiếp tục chạy tới Sơn Châu.

Trên đường đi, bởi vì Giang Nhất Ninh mang theo tiểu nha đầu, cần phải dùng chân khí để che chở nàng, cho nên ngự kiếm cũng không nhanh.

Đây là lần đầu tiên tiểu nha đầu rời khỏi nhà, tâm trạng vốn có chút ủ dột nhưng được trải nghiệm cảm giác phi hành, rất nhanh nàng đã trở nên hưng trí bừng bừng...

Bọn họ đi ngang qua sáu bảy thôn nhỏ, nhưng không phát hiện thêm người nào có tiên căn.

Mặt trời chiều ngả về Tây, rốt cuộc mấy người Giang Nhất Ninh cũng chạy tới Sơn Châu thành!



Lần này, bọn họ không tạo thế như lần trước mà hạ xuống từ phía xa xa sau đó xếp hàng tiến vào thành trì.. .

Bên trong thành!

Trước mặt một dãy Hoa lâu.

Tại hành lang bên ngoài lầu các, những nữ tử kiều mỵ, mặc đủ các loại màu sắc thanh hồng lục, oanh oanh yến yến, thường xuyên ném một chiếc khăn lụa về phía đám người qua lại bên đường...

Chợt có hai vị thanh niên và một nữ đồng đứng thẳng thật lâu phía dưới lâu các của họ.

"Tiên Nhân ca ca, tỷ tỷ nơi này thật xinh đẹp.”

"Tiểu Nha, ta đã nói mấy lần với ngươi rồi, về sau phải gọi ta là đại sư huynh, bằng không sẽ không dạy ngươi bản lĩnh nữa!"

"Được, đại tiên huynh!"

Giang Nhất Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói gì nữa mà nhìn về phía Lâm Không: "Đây là phủ đệ của Lâm huynh? Ngươi lại cố ý chạy đến Sơn châu, có phải... vì nhân tình hay không?"

Lâm Không hơi xấu hổ một chút: "Không, vì tuổi tác phụ mẫu ta đã cao, mà trong lòng vẫn một mực nhớ nhung chuyện chung thân đại sự của ta, cho nên ta đành thuê một vị cô nương trở về diễn trò, xem như lời nói dối đầy thiện ý!"

Hắn nói xong lại thở dài: "Đúng là nhi đi ngàn dặm mẫu lo lắng... Dù ta đã bước vào tiên đồ..."

Giang Nhất Ninh rất hoài nghi: "Đừng nói sang chuyện khác. Nếu ngươi gặp phải loại chuyện này, muốn đi tìm vị sư tỷ, sư muội nào đó diễn trò còn nghe được, vì sao lại tìm tới nơi này?"

Lâm Không: "Nơi này đều là những vị... Cô nương tốt, nói chuyện cũng dễ nghe, có thể dỗ dành khiến lão nhân gia vui vẻ!"

Giang Nhất Ninh xua tay: "Quên đi, Lâm huynh mau đi mau về, đừng để chúng ta đợi lâu là được!"

Lâm Không lại tìm tòi thứ gì đó trong túi trữ vật, lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện hơn bốn chiếc nhẫn vàng, giống hệt cái hắn đã đưa cho Giang Nhất Ninh lúc trước, sau đó hắn còn hơi ngại ngùng nói với Giang Nhất Ninh: "Sư đệ, đưa lại cho ta một cái đi, chỗ nào không đủ!"

Giang Nhất Ninh: ...



Hóa ra tác dụng của mấy cái nhẫn vàng kia là ở chỗ này?

Hắn đã bảo mà, sao tự nhiên Lâm Không lại mang theo một chút vàng mềm nơi phàm tục, không hề có tác dụng gì với tu sĩ bên người như vậy?

Có điều căn cứ vào số lượng này. . . Một lần đối phương đeo tới năm cái nhẫn, cũng coi như một món tài sản không hề nhỏ trong giới phàm tục!

... Rất nhanh, Lâm Không đã mang theo cô nương tốt của đối phương rời khỏi.

Hai người lộ ra dáng vẻ cực kỳ thân mật, đi tới trước mặt Giang Nhất Ninh.

Lâm Không giới thiệu: "Thanh Nhi, vị này chính là Giang sư đệ và tiểu sư muội của hắn... Sư đệ, vị này chính là Thanh Nhi cô nương."

Nữ tử chào Giang Nhất Ninh: "Ra mắt tiên sư!"

Giang Nhất Ninh nhẹ nhàng gật gật đầu!

Hình như nữ tử này gặp Thanh Vân tiên sư mà không cảm thấy có chút mất tự nhiên nào, có thể nàng đã quá quen thuộc với vị tiên sư bên người nên phai nhạt cảm xúc!

Sau đó, nàng mềm mại nói nói: "Lâm lang, ta còn có rất nhiều tỷ muội tốt, chàng có muốn giúp Giang tiên sư cũng tìm một vị hay không?"

Giang Nhất Ninh nhìn về phía Lâm Không, âm thầm bĩu môi, ngươi nói đi, mau nói cho ta biết cái này gọi là diễn trò đi?

Phải biết rằng thân phận của Thanh Vân đệ tử đều vô cùng sạch sẽ, thêm nữa Thanh Vân tiên sư còn rất biết tiêu tiền, cô nương tốt này không trói bọn họ lại thì trói ai đây?

Giang Nhất Ninh chứng kiến một màn này, bỗng nhiên sinh lòng hoài nghi. Lúc trước hắn cảm thấy Lâm Không này thật giang hồ lão luyện... Chẳng lẽ đó chỉ là một loại ảo giác?

Hắn còn đang mải nghĩ vớ vẩn, tiểu nha đầu bên cạnh hắn đã lên tiếng: "Xin chào tỷ tỷ xinh đẹp!"

Nữ tử cười dịu dàng như cành hoa trước gió: "Tiểu tiên sư, ngươi còn xinh đẹp hơn tỷ tỷ nhiều!"

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Không nhận xét vô cùng đúng, cô nương tốt này nói chuyện rất dễ nghe, rất biết cách dỗ dành người khác, ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha...