Chương 20: Hai Người Bọn Họ Có Chút Tâm Hữu Linh Tê Về Khoản Nợ Nần!!!

Nửa khắc sau, Giang Nhất Ninh mở mắt ra, khó trách sư phụ lại nói hắn có thể tu luyện 《 Thanh Vân Vạn Kiếm Cương 》trước!

Đơn giản mà nói, ngưng tụ kiếm cương, cần linh vận.

Trong khi ấy, hắn đã cắn nuốt sơn trúc, vừa vặn cũng sở hữu một luồng linh vận... Bằng không, phải đạt tới đệ ngũ cảnh, cũng là Thần Ý cảnh, tụ được linh vận của bản thân, mới có thể tu luyện.

《 Thanh Vân Vạn Kiếm Cương 》 chia làm bốn tầng cảnh giới.

Tầng thứ nhất: ngưng tụ kiếm cương, coi là nhập môn!

Tầng thứ hai: bách kiếm cương!

Tầng thứ ba: thiên kiếm cương!

Tầng thứ tư: vạn kiếm cương!

Cuối cùng lại có một câu: vạn kiếm xuất, thiên địa động!

Dựa vào ngoại vật tu luyện, một luồng linh vận, có thể ngưng tụ mười đạo kiếm cương!

Dựa vào bản thân, Thần Ý cảnh, linh vận bản thân càng mạnh, ngưng tụ được càng nhiều kiếm cương!

Giang Nhất Ninh cười khổ, nếu hắn chỉ thuần túy dựa vào linh vận sản sinh nhờ cắn nuốt trân bảo, thì muốn luyện đến cảnh giới vạn kiếm đều xuất hiện, chẳng phải muốn cắn nuốt ngàn trân bảo...

Khó trách sư tôn nói, nếu hắn làm được vạn đạo kiếm cương đều hiện, cũng đủ khả năng mở ra một phong!

Bởi vì dù là một tên phế vật nhưng được cắn nuốt nhiều trân bảo như vậy, thực lực bản thân cũng không kém nổi...

Sau khi Giang Nhất Ninh có pháp quyết trong tay, chuyện tiếp theo cần phải dựa vào hắn cố gắng ngưng tụ kiếm cương...

Ba ngày sau.

Giang Nhất Ninh đứng ở tiểu viện, toàn thân có mười đạo kiếm cương màu da cam tựa như mười phi kiếm chân thật lượn vòng quanh quẩn!

Mười đạo kiếm cương đã thành!

Giang Nhất Ninh không ngừng chỉ huy kiếm cương, kiếm cương bay khắp nơi, nhẹ nhàng tựa như điều khiển cánh tay của mình…

Nói đến mới thấy thứ này thật thần kỳ.



Kiếm cương do chân khí ngưng tụ mà thành, sau khi kiếm cương bị kích phát dù nó tiêu tán rồi vẫn có thể một lần nữa dùng chân khí ngưng tụ lại.

Rõ ràng đều đề cập tới chân khí, vậy trong chuyện này có liên quan gì tới linh vận?

Giang Nhất Ninh không rõ nguyên lý, nhưng vẫn không miệt mài theo đuổi.

Kiếm cương đã thành, kế tiếp phải thử 《 Ngự Kiếm Thuật 》 xem!

Hắn bước ra một bước, đứng ở phía trên một luồng kiếm cương!

Trong mắt hơi hiện lên nét hưng phấn…《 Ngự Kiếm Thuật 》, đi!

Sưu ——

Kiếm cương dưới chân Giang Nhất Ninh bắn nhanh đi!

Hắn chỉ hơi ngả nghiêng một cái, trong nháy mắt đã bị kéo lộn ngược ra đằng sau, đầu dưới chân trên, ngã lên mặt đất!

Giang Nhất Ninh vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi trên áo…

Đúng lúc ấy, từ trog nhà gỗ truyền ra giọng nói đầy khinh thường của Phượng Ngọc Thấm: "Ngươi muốn đần độn chết ta sao? Vận khí vào chân, ổn định thân thể!"

Giang Nhất Ninh cười gượng hai tiếng, lại triệu ra một luồng kiếm cương khác, tiếp tục bước lên trên!

Lần này, hắn làm theo lời sư phụ nói, chuẩn bị chu đáo mọi chuyện...

Ngự Kiếm Thuật lại lên nào!

Sưu ——

"Ai ~ ai ~ ai..."

Chỉ thấy một bóng người không trung, xiêu xiêu vẹo vẹo, y như đang làm xiếc đi trên dây, hai tay khua khoắng lung tung...



Nhoáng lên một cái, lại qua năm ngày!

Giang Nhất Ninh đang hoàn tất những bước chuẩn bị cuối cùng.



Nếu hắn đã muốn hành hiệp trượng nghĩa đứng đắn, thế thì cần chuẩn bị sung túc một chút, mua vài bộ kiếm trận, phù chú, lo trước khỏi hoạ.

Cho nên, Giang Nhất Ninh chạy ra linh điền, liên tiếp rút sáu gốc Bích Hà Tam Hoa trăm năm, chuẩn bị mang nó đi đổi chút linh thạch!

Hiện giờ, gốc Băng Sơn Tuyết Liên có tiến độ trưởng thành nhanh hơn kia, đã là mười năm: 54%!

Sau khi nó bước vào hàng ngũ mười năm, tốc độ trưởng thành chậm lại, đạt điều kiện tốt nhất chỉ tăng được: 3%, một ngày hai lần bón phân đề cao, chỉ có thể gia tăng 6%!

Nếu thuận lợi, chẳng qua bao lâu nữa nó sẽ thành linh dược thảo trăm năm!

Còn một gốc có tiến độ chậm hơn cũng trưởng thành 90% rồi, sắp tiến vào hàng ngũ mười năm!

Giang Nhất Ninh chờ mong hai gốc Băng Sơn Tuyết Liên đều có thể thuận lợi phát triển, bằng không hắn sẽ nợ nhiều linh thạch lắm!

Tính toán một chút về khoản nợ Lâm Không, gồm có hạt sen và trận pháp, 400 linh thạch, bên cạnh đó, đối phương còn đòi thu thêm 200 tiền rủi ro, tổng cộng là 600 linh thạch!

Khoản nợ Ngô lão, 2 cái bình Ngưng Khí đan, cũng vừa tròn 600 linh thạch!

Tạm thời không đề cập tới chuyện nợ sư phụ!

Trong khi đó, tính tới thời điểm này, trên người hắn chỉ có đúng 300 linh thạch tiền bán ba hạt giống chết cho Ngô lão!

Tổng nợ là 900 linh thạch, một khoản tiền quá lớn!

Nếu căn cứ theo lời Lâm Không nói, đệ tử Trúc Cơ kỳ, một ngày luyện hóa hấp thu một viên linh thạch, vậy khoản nợ của hắn cũng đủ để hắn dùng hai, ba năm rồi!

Đúng lúc này, một con hạc giấy dừng ở sân.

Giang Nhất Ninh nhanh nhẹn nhặt nó lên xem xét, là Lâm Không gởi thư, đối phương quan tâm về khoản nợ của mình!

Đúng là hai người bọn họ có chút tâm hữu linh tê (ý hợp tâm đầu) về khoản nợ nần này. . . . . .

Giang Nhất Ninh vội vàng tiến vào nhà gỗ, hồi âm năm chữ: “Gặp tại Bách Bảo phong!”

Sau khi hắn gửi trả hạc giấy, lại dứt khoát rút thêm một gốc Bạch Nguyệt Cốt Hoa Thảo trăm năm bên cạnh linh điền... Cần phải cho Ngô lão nhìn thấy hiệu quả!

Giang Nhất Ninh làm xong hết thảy chuyện này, lập tức gọi ra một luồng kiếm cương, ngự kiếm mà đi!

Trải qua năm ngày luyện tập, đương nhiên hắn đã thuần thục《 Ngự Kiếm Thuật 》rồi…