Hắn nhìn ta chằm chằm, ta lại chột dạ, đành phải nhìn chằm chằm một nhánh hồng mai.
"Nơi đây là chỗ nghỉ ngơi khi rảnh rỗi của ta, vốn không có dáng vẻ này, nhưng năm đó ta tỉnh lại trong hôn mê, đã nhìn thấy cảnh tượng tuyết trắng hồng mai như vậy." Hắn yếu ớt thở dài, giống như nói với ta, lại giống như nói một mình.
Ta âm thầm nâng trán, Tư Không Úc Luật ơi Tư Không Úc Luật, năm đó chuyện ngươi làm đúng là có chút quá đáng rồi!
Thuở nhỏ ta mơ ước có thể ẩn cư tại một nơi bốn mùa đều có tuyết trắng hồng mai, mỗi ngày nấu rượu thưởng mai, không phải năm đó ta lừa gạt tình cảm của hắn, còn lừa gạt hắn làm ra cảnh tượng này chứ?
Aizz, tuổi trẻ khinh cuồng a.
Ba trăm năm, công pháp của ta cũng tiến triển không ít, hay là, ta lại thi triển Nhϊếp Hồn Thuật với hắn lần nữa, để hắn triệt để vong ưu đi.
Vừa nghĩ đến đây, ta ngẩng đầu mỉm cười thân thiện với hắn, giả dối suy tư tìm từ, nhìn sâu vào mắt hắn, giống như muốn xuyên qua tròng mắt đen nhánh của hắn, tìm kiếm sao trời lúc sáng lúc tối tại chỗ sâu trong mắt hắn.
Thế gian động tình, chỉ là cành mơ sứ trắng giữa hè, vụn băng gặp phải trắc trở.
Thế gian tình kiếp, chỉ là ba chín gói hoàng liên, vị ngọt xuống thấp đắng khổ dâng trào.
Không cần cũng được, không cần cũng được...
Ta ngưng thần thi pháp, âm thầm thôi động Nhϊếp Hồn Thuật, linh lực màu u lam hội tụ trong lòng bàn tay, dần dần cuồn cuộn.
Huyền Linh Thượng Thần vẫn hãm sâu trong ánh mắt của ta, giống như một pho tượng được điêu khắc tinh tế, mang theo chút nhiệt độ.
Như vậy rất tốt, Huyền Linh Thượng Thần, mặc kệ năm đó ta lừa ngươi thế nào, có lỗi với ngươi thế nào, hiện nay, biện pháp duy nhất chỉ có thể sai càng thêm sai, lại thi triển Nhϊếp Hồn Thuật lần nữa, giảm bớt rất nhiều ưu phiền cho ngươi.
Ta như có như không phát ra một làn điệu ru ngủ người ta từ dưới đất, thuật pháp sâu hơn.
Chỉ cần một lát, ngươi có thể không lo không buồn, làm một vị Thượng Thần tiêu sái tự tại.
"Năm đó, ngươi cũng xóa trí nhớ của ta như vậy sao?"
Nhưng không nghĩ tới hắn đột nhiên mở miệng, ta cả kinh đến run rẩy, suýt nữa chết bất đắc kỳ tử.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, đưa tay nắm chặt cổ tay đang hội tụ linh lực của ta, bỗng nhiên kéo ta về phía hắn, linh lực thật vất vả mới tụ tập được lập tức tan thành mây khói.
"Đây chính là Nhϊếp Hồn Thuật của tộc Nhân Ngư? Ngươi đã lấy đi bao nhiêu ký ức của ta thì đều trả lại đi, nếu không thì ta sẽ để ngươi biết thủ đoạn của bản thần!" Thật hung dữ, ta ngẩn người, điều chỉnh lại tình thế trước mắt.
Cổ tay bị hắn bóp chặt, cả người nghiêng vào trong ngực hắn, cách quá gần, không phân rõ mùi hàn mai kia từ trên người hắn, hay là trong rừng mai.
Mặc dù hắn đã phẫn nộ đến đỉnh điểm, nhưng vẫn đang khắc chế, đoán chừng là muốn làm rõ ràng chân tướng trước, sau đó lại trừng trị ta.
Ta yếu ớt thở dài...
Cơ thể dựa vào ngực hắn, đồng thời dùng một tay khác ôm chặt eo hắn.
A, một nam tiên, vậy mà lại có vòng eo nhỏ không đến một vòng tay như thế!
Mặc dù tư thế này không nhìn rõ mặt hắn, nhưng ta đoán hắn đang rất choáng váng, tuyệt đối choáng váng.
Bởi vì hắn đã buông cái tay kia của ta ra.
A, vậy ta đành phải dùng hai tay ôm chặt hắn.
Đồng thời rất không mất mặt cọ xát trong ngực hắn, hít sâu một hơi, dùng giọng nói nghẹn ngào mềm mại mà không ai có thể chống đỡ được nói, "Thượng Thần, ta không cố ý, mà là bất đắc dĩ. Ta lấy đi trí nhớ của ngươi vì sợ ngươi đau buồn, ngươi không thể hiểu lầm nỗi khổ tâm của ta được!"
Thốn Tâm trưởng lão đã dạy ta như thế, dù sao ta cũng rất vô tội, nói không tỉ mỉ cũng không sao, không cần nhiều lời, cứ ríu rít nức nở, tốt nhất mang theo bí mật khóc thút thít, hiệu quả càng tốt hơn, thẳng nam đều không chống đỡ được.
Quả nhiên, nửa ngày sau hắn cũng không nói lời nào, thậm chí có chút phát run.
A, Thượng Thần không phải cứ tu luyện là được, còn phải trải qua tình kiếp, chịu nỗi khỗ tình yêu mấy lần, mới có thể chứng đại đạo.
Ta nắm lấy cơ hội, lần nữa thôi động Nhϊếp Hồn Thuật.
"Ai, cũng tại ngươi, lãng phí linh lực hai lần thôi động Nhϊếp Hồn Thuật của ta."
Ta kéo Huyền Linh Thượng Thần đặt lên chiếc giường trong phòng, có chút tốn sức.
Sau đó ta ngồi xổm bên giường nghỉ một chút, thuận tiện thưởng thức mỹ nhân tuyệt sắc ngủ say.
Vị Thượng Thần này, chờ đợi ngươi là rất nhiều tiên tử mỹ mạo trên Thiên giới, yên tâm đi, cứ lớn mật truy cầu chân ái.
Đời này ta nguyện chúng ta không gặp nhau nữa!
Ta ngồi dậy, cũng không quay đầu lại đi ra cửa.
Nếu kinh nghiệm dạy học của Thốn Tâm trưởng lão phong phú hơn một chút, hay là năm đó ta nghe học chăm chú hơn một chút, sẽ không xuất hiện cục diện ta tự nhận là tiêu sái, thật ra là đứng ngồi không yên này.
Không ai có mắt sau lưng, ta không biết lúc ta quay người nhảy nhót rời đi, sau lưng có một đôi mắt yếu ớt nhìn ta chằm chằm.
Trên đường về thế gian, đột nhiên nhớ tới, ta nên thuận tay phá bỏ hậu viện hồng mai tuyết trắng của Huyền Linh Thượng Thần mới đúng, nếu không lúc hắn tỉnh lại, trong đầu vẫn đầy dấu hỏi chấm.
Aizz, sơ sót!
Nhưng hiện tại ta không quản được nhiều như vậy, ta cũng không dám quay lại, ngộ nhỡ bị bắt tại chỗ thì phải làm sao.
Ta còn rất nhiều chuyện muốn làm, không thể lãng phí thời gian nữa.
Người áo đen và Tụ Phách Châu ở Ly Uyên vẫn là bí ẩn chưa có lời đáp, tộc Giao Nhân lại ngo ngoe muốn động. Ta phải nhanh chóng điều tra rõ ràng tộc Giao Nhân và người áo đen kia có âm mưu gì, Tụ Phách Châu đã xuất hiện, vậy tất nhiên là ngưng hồn tụ phách, bọn họ muốn phục sinh ai?
Trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ, ta bước vào Tiểu Trúc Lâm Hồ, nhìn thấy một người dường như đã đợi rất lâu, hứng thú bừng bừng chạy về phía ta, làm ta sợ hết hồn.
Nửa ngày sau ta mới nhớ, hắn ta là thư sinh phàm nhân mà Thốn Tâm trưởng lão khiêng trở về kia.
Hắn ta cười ha ha chào hỏi ta, nói mình bị người ta đánh ngất xỉu, tỉnh lại ở đây, nửa ngày cũng không thấy có người, hỏi có phải ta cứu hắn ta không.
Trong lòng ta rất nghi hoặc, làm sao hắn ta lại không nghi ngờ là ta đánh hắn ta ngất xỉu rồi bắt cóc hắn ta? Chưa chắc đã không có khả năng này, nhưng ta lười nói.
Ta gật đầu, chỉ vào con đường nhỏ phía sau, "Không cần khách khí, công tử đã không sao rồi, vậy trở về đi."
Nói xong ta để lại một mình hắn ta, trở về phòng.
Đến bây giờ, mọi chuyện rất phức tạp, ta thật sự không có tâm tư mang thai lần hai, tin tưởng Thốn Tâm trưởng lão cũng có thể lý giải.
Ta ngồi trong phòng, ngưng thần điều tức nửa ngày, dự định muộn một chút sẽ đến Yêu giới tìm kiếm Tụ Phách Châu hiện tại là của ai.
Không ngờ lại bị tiếng gõ cửa nhiễu loạn.
Ta có chút bực bội nhìn tên thư sinh phàm nhân đầy mặt ý cười này, "Xin hỏi công tử có chuyện gì?"
"Tiểu sinh Bạch Kỳ, cảm kích cô nương đã cứu giúp, đặc biệt đến tặng hoa cỏ roi ngựa mới nở cho cô nương, mong cô nương đừng ghét bỏ." Hắn ta cười rất chân thành.
Nhận hoa, người đi.
Chưa đến một canh giờ sau, lại tới.
Nhận thỏ trắng, người đi.
Lại qua một canh giờ, còn tới...?
Lần này hắn ta mang đến một cái hộp đựng thức ăn, nói là mình tự làm mấy món ăn và bình rượu ngon mình tự ủ.
Ta cũng không thể phụ lòng tốt của hắn ta mà để người đi được.
Đành phải ngồi dưới hiên cùng nhau ăn, giày vò một ngày một đêm, ta đúng là có chút đói bụng.
Trong mắt người đói bụng chỉ có đồ ăn, tên thư sinh dụng tâm không tốt ngồi đối diện lại không ngừng khuyên ta uống rượu.
Ta để đũa xuống, bưng chén rượu, đang suy nghĩ có nên thi pháp ném tên thư sinh đang mời rượu này ra ngoài không, thì cái chén trong tay tên thư sinh kia bị một bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng lấy mất.