Vốn dĩ nể một mảnh thâm tình của Định Quang Tiên, ta có thể để nàng ta rời khỏi Vô Tận Hải. Nhưng hiện tại, ta cảm thấy nàng ta ở lại nơi này, tiêu tán cùng Định Quang Tiên thì tốt hơn.
Dù sao, xâm chiếm Vô Tận Hải, không ai có thể sống sót!
Ta roi thu xương cá, nhìn yêu thú vì gϊếŧ chóc vô cùng táo bạo, không ngừng điên cuồng đánh vào kết giới, ta nắm chặt roi xương cá, một lần nữa huyễn hóa thành lưỡi dao xương cá, từng bước đi về phía vực thẳm.
"Vương!" Đạp Tuyết bật khóc lao đến ôm eo ta, gào khóc.
Lúc đầu ta không bi thương, dù sao sinh ra ta đã biết sẽ có một ngày này. Nhất định là do bi thương lây nhiễm, khiến ta không có cách nào tiêu sái quay người.
"Được rồi, ngươi ra bên ngoài xem tình hình chiến đấu như thế nào đi, thái bình đã lâu, không có cơ hội lập chiến công như lần này đâu."
"Ngươi lừa ta, nếu ta đi rồi, sẽ không gặp lại ngươi nữa!" Ai cũng không ngờ hải mã mạnh nhất hải vực lại là một con cá nhỏ thích khóc như vậy.
Mấy năm nay ta phải chịu khổ gì vậy, vừa làm cha vừa làm nương, lại phải dỗ dành một con tọa kỵ còn thích khóc hơn cả đứa trẻ ba tuổi.
"Chăm sóc Linh Tê thật tốt, còn nữa..." Được rồi, ta lại bàn giao lần nữa không khỏi quá già mồm.
Ta quay người đỡ Đạp Tuyết dậy, lau nước mắt thay nàng, cười một tiếng, "Được rồi, ngươi tránh sang một bên đi, ta sợ lát nữa sẽ ngộ thương ngươi. Yên tâm đi, ta ở trên trời có linh thiêng, sẽ phù hộ các ngươi!"
Ta đẩy Đạp Tuyết ra, nhảy lên trên không vực thẳm, cúi đầu nhìn về phía đáy vực, nhìn thấy đám yêu thú đỏ cả mắt không ngừng tổn hại kết giới, chậm hơn một chút, chỉ sợ càng khó thu trận.
Ta tuyệt đối sẽ không để một con yêu thú đi ra đả thương Thủy tộc trong Vô Tận Hải.
Lưỡi dao xương cá nhanh chóng xẹt qua cổ tay trái ta, mùi máu tanh khiến đám yêu thú càng thêm điên cuồng gầm thét, gió lạnh dưới đáy vực nổi lên. Ta chịu đựng nỗi đau trên mắt trên tai, thu lưỡi dao xương cá, hai tay thi pháp, lấy máu kết ấn, một lần nữa khiến trận pháp bao phủ toàn bộ vực thẳm.
Nhìn lêи đỉиɦ đầu, nơi máu tươi đi qua biến thành một pháp trận phức tạp, mỗi trận nhãn đều không ngừng xuất hiện lôi điện cuồng phong, kéo theo toàn bộ pháp trận xoay tròn, từng chút rơi xuống đáy vực.
Nhìn thấy tình cảnh này, chắc hẳn đám yêu thú cũng dự cảm được cái chết sắp tới, càng thêm táo bạo điên cuồng. Cho dù va chạm, đánh vỡ tầng kết giới kia, vẫn còn thứ càng nguy hiểm hơn đang chờ các ngươi.
Vết thương ở cổ tay ta vẫn đang chảy máu, tất nhiên một giọt cũng không lãng phí, đều dùng để đúc pháp trận. Mắt thấy pháp trận đã thành, ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, bay về phía trận nhãn trên đỉnh.
Giống như tiên tổ, lấy máu tươi và linh hồn tế trận. Nhưng hiện tại trận pháp này không chỉ vây khốn yêu thú, lần này, ta muốn dẫn đám yêu thú này cùng đến Địa Ngục!
Bên tai nghe tiếng yêu thú gào thét, quanh người cuồng phong thổi qua, pháp trận xuất hiện sấm sét vang dội, sáng chói khiến người ta không mở mắt ra được.
Ta đứng trước trận nhãn, rất muốn quay đầu nhìn xem, nhưng ta biết sẽ không nhìn thấy cái gì.
Kiếp sau đi, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ mặc kệ tất cả, chỉ muốn mình vui vẻ, nhưng cả đời này, Tư Không Úc Luật ta không thể.
Lúc ta chuẩn bị bước vào trận nhãn, lại bị một bàn tay lạnh buốt kéo lại.
Người kia lạnh mặt, lau máu trên cổ tay ta, nhìn ta một cái thật sâu, không hề nói gì, đẩy ta ra xa, bước chân vào trận nhãn.
"Không, không được, không được, ngươi đi ra, ngươi mau đi ra đây!"
Trước ngực giống như bị chặn lại, ta cũng không biết ta có phát ra âm thanh hay không, vẫn luôn kêu khóc đi vào theo, liều mạng muốn lôi hắn đi ra.
Hắn vây khốn hai tay của ta, ôm ta vào trong ngực, ôn nhu an ủi, "Ngoan, đừng khóc, trở về đi, Linh Tê đang chờ ngươi."
Cho dù hắn nói cái gì, ta cũng không có cách nào suy nghĩ, chỉ khóc, chỉ nói không được, không thể...
Ta ôm hắn thật chặt, dùng tất cả khí lực, hoặc đẩy hắn ra, hoặc là cùng chết.
Nhưng ta vẫn bị đẩy ra pháp trận, ngã xuống đá ngầm bên cạnh vực thẳm, nhìn sấm sét vang dội trong pháp trận tụ lại, rơi xuống đáy vực.
Ta đã dùng huyết chú tạo pháp trận này, người vào trận vĩnh viễn khóa yêu thú, sẽ bước vào Địa Ngục.
Trong lòng ta trống rỗng, giống như cá rời nước, cảm thấy ngạt thở, ta nằm trên đá ngầm, thân thể co lại thành một đoàn cũng không cách nào ngăn cản đau đớn đang lăng trì ta.
Ta nắm chặt bàn tay còn lưu lại chút nhiệt độ cuối cùng của hắn, ta không dám thả.
Không gặp Huyền Linh, Tư Không Úc Luật ta không hề sợ hãi, sống hay chết có gì khác nhau? Nhưng từ khi lang quân áo trắng kia bước vào mộng của ta, đã trở thành tâm niệm ta không dứt bỏ được.
Vốn dĩ ta không cầu mong gì, chỉ nguyện hắn yên ổn sống sót, coi ta là khách qua đường vô tình cũng được.
Lại không ngờ, nhưng liên lụy hắn vạn kiếp bất phục, lòng ta như tro tàn.
Ta nổi lên lòng hung ác, đứng lên từng bước đi về phía vực thẳm, nhìn đáy vực tĩnh mịch, bốc lên hàn phong lạnh thấu xương, chậm rãi rơi xuống đáy vực lúc sáng lúc tối kia.
Huyền Linh, chúng ta đã bỏ lỡ ba trăm năm, bây giờ, cuối cùng ta không có cách nào mất ngươi, một mình sống trên đời. Dù có một tia hồn phách quấn giao với nhau, cũng không để ngươi cô tịch một mình.
Ta lẳng lặng chờ thời khắc hồn phi phách tán, bên tai lại nghe thấy một tiếng thở dài, "Đồ ngốc."
Một cánh tay ôm bên hông ta, mạnh mẽ cứng rắn, ôm ta vào trong ngực, rất chặt, giống như sẽ không bao giờ buông ta ra nữa.
Ta dán lên chiến giáp lạnh băng trên người hắn, cơ thể không nhịn được run rẩy.
Khí tức này, không sai được.
Ta nhanh chóng mở mắt ra, ôm chặt cổ hắn.
"Ngươi vẫn còn sống?"
"Ngươi thương tâm như vậy, đương nhiên ta sẽ không chết được." Hắn cười khẽ.
Đến khi được hắn dẫn lên trên, ngồi trên đá ngầm bên vực thẳm, trái tim ta vẫn đập như trống, khó có thể tin, không khống chế được vừa khóc vừa nói, "Ta cho rằng ngươi sẽ chết, làm sao ngươi có thể phá pháp trận? Đám yêu thú kia đâu?"
Hắn đưa tay nâng mặt ta lên, ngón cái chậm rãi lau nước mắt cho ta giống như trấn an, "Lúc đầu ta cũng cho rằng mình sẽ chết, nhưng pháp trận này của ngươi không hấp thu linh lực của ta được, ta không thể làm gì khác ngoài chuyện xuống dưới chém gϊếŧ toàn bộ yêu thú, tránh chuyện ngươi lại tìm cớ, nói cái gì mà vô tình không biết yêu, không chịu để ý đến ta."
Suy nghĩ cẩn thận, pháp trận của tộc Nhân Ngư là trận tế thần, đúng là ao nhỏ khó nuôi lớn cá, miếu nhỏ khó kính Đại Phật.
Được rồi, mặc kệ cá lớn hay là Đại Phật đều là của ta, không cần so đo nhiều như vậy!
"Chiến thần đại nhân uy vũ!" Ta đúng lúc vuốt mông ngựa.
"Vậy bây giờ ngươi còn nói mình vô tình không biết yêu không?" Thượng Thần bắt đầu tính nợ cũ.
"Không không không, ta chưa từng nói những lời khốn nạn như vậy, ngươi đừng nói mò, ta yêu ngươi chết mất, một ngày cũng không thể rời xa ngươi!" Ta cười nịnh nọt, còn chưa dứt lời đã chuẩn bị nhào lên hắn.
May mà Thượng Thần đại nhân nhà ta rất hài lòng với lời thổ lộ nịnh nọt này của ta, rộng mở vòng tay, còn cẩn thận hóa đi chiến giáp cứng rắn, mặc cho ta nhào vào lòng, ôm ta thật chặt.
Ta ngửi thấy mùi hàn mai thơm ngát trên người hắn, không hề lạnh lùng, mà vô cùng ấm áp mềm mại bao phủ ta.
Lần này, ta nghĩ, cuối cùng Tư Không Úc Luật ta đã được cứu rỗi, có thể không lo lắng yêu người mình muốn yêu, sống cuộc sống mình muốn sống rồi.
"Cha, ngươi thật sự là chiến thần?" Giọng nói non nớt của tiểu khả ái Linh Tê xuất hiện có chút không đúng lúc, còn có ý đồ kéo ta từ trên người phụ thân cậu bé xuống, không kéo được, lại dùng sức lay.
Cậu bé trừng mắt nhìn, gặm cá vàng nhỏ xốp giòn thơm phức, nhìn ta, "Mẫu thân, không phải ngươi nói chiến thần mặt xanh nanh vàng, là người xấu nhất Thiên Giới sao? Nhưng cha con lại đẹp mắt như vậy!"
Nhi tử chó má, ngươi ngay thẳng giống ai vậy? Mẹ già vất vả lắm mới kéo lại được tình cũ, con nói như vậy rất dễ khiến ta lần nữa biến thành độc thân đó, biết không?
Nếu không, tại sao năm đó ta muốn tìm nam tử phàm nhân, nhưng lâm thời lại quyết định bổ nhào lên người Huyền Linh chứ?
Giờ phút này, một tay hắn ôm ta, một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Linh Tê, kiên định nói: "Linh Tê, con phải nhớ kỹ, mẫu thân con sẽ không sai, nàng nói cái gì cũng đúng! Một nhà ba người chúng ta, đúng là cha xấu nhất."
Hắn chính là như vậy, vừa khiêm tốn lại vừa dịu dàng