Tìm cơ hội để Đạp Tuyết dẫn Linh Tê đi, còn ta dẫn Huyền Linh Thượng Thần đi dọc theo đá san hô, đến bên cạnh vực dưới biển sâu.
Phía dưới vực thẳm tĩnh mịch, yêu thú bị kết giới áp chế phát ra từng tiếng gào thét, khiến người ta kinh hãi run rẩy.
Nhớ đến lúc Linh Tê vừa ra đời đã suýt nữa bị ném xuống vực thẳm cho yêu thú ăn, hai tay ta nắm chặt, sợ hãi không thôi.
"Thượng Thần, ngươi không nên tới." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Linh Tê một mình đến Thiên Giới tìm ta, có thể thấy được, rốt cuộc vẫn là huyết mạch phụ tử tương liên. Nhưng để tránh ngươi lo lắng, ta ta đưa cậu bé trở về. Ta hi vọng ngươi có thể tự mình nói cho cậu bé biết quan hệ của chúng ta. Ngươi đã nói, con của chúng ta phải có mẫu thân, cũng phải có phụ thân làm bạn." Hắn nhìn ta, ánh mắt sáng rực.
A, ngây thơ, tại sao ta lại muốn tự tìm phiền phức như thế?
"Thượng Thần, ta đã từng nói tộc Nhân Ngư vô tình không biết yêu, con của ta cũng không cần phụ thân, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha chúng ta?"
"Buông tha các ngươi?" Hắn hít sâu một hơi, thật lâu sau mới chậm rãi nói, "A Luật, ngươi đã trúng Nhϊếp Hồn Thuật, nếu ngươi nhớ lại chúng ta đã từng yêu nhau thế nào, ngươi sẽ không như thế."
Ta nhíu mày, phiền muộn không thôi, người này không phải đầu gỗ chứ! Cái gì mà yêu nhau với không yêu nhau, nói bao nhiêu lần rồi, đó là lừa ngươi sinh con với ta đó.
Phàm nhân sinh chấp niệm đều khó giải, Thượng Thần sinh chấp niệm càng thêm khó giải, sống chết lại không dùng Nhϊếp Hồn Thuật, nan đề này, ta không giải được!
Một là dứt khoát không làm, đã làm thì phải làm cho xong, nhân cơ hội gϊếŧ hắn là được.
"A Luật, chúng ta..." Hắn đến gần ta một chút, giọng nói dịu dàng như muốn nói gì đó.
Đáng tiếc, roi xương cá của ta đã hóa thành lưỡi dao cắm vào ngực hắn.
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ áo trắng, giống như tuyết trắng trong đất, hồng mai tràn ra từng đóa, diễm lệ, chói mắt.
Hai mắt hắn đỏ bừng, run giọng nỉ non, "A Luật?"
Ta kìm nén khó chịu không rõ trong lòng, cầm lưỡi dao xương cá, đối diện với hai mắt đỏ bừng kinh ngạc thống khổ của hắn, mím môi cười khẽ, "Chỉ là một cuộc tình duyên như hạt sương thôi, vốn không cần như thế. Nhưng ta thực sự không muốn tiếp tục dây dưa không rõ, chỉ muốn thanh tịnh, Thượng Thần, đi đi!"
Cho dù là thần tiên trên Cửu Trọng Thiên, nhưng tiến vào bụng yêu thú dưới đáy vực, cũng sẽ biến mất thần không biết quỷ không hay.
Ta chậm rãi đẩy hắn về phía đáy vực.
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt ta, giống như muốn nhìn thấu ta, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Giọt nước mắt kia, giống như rơi trên trái tim ta, thoáng chốc khiến ta không thở nổi.
Trong đầu không giải thích được hiện lên cảnh tượng máu đỏ tươi, Huyền Linh Thượng Thần toàn thân áo trắng nằm trong vũng máu, tận lực ngước mắt nhìn về nơi xa, đưa tay muốn bắt lại không bắt được, há miệng muốn gọi lại không gọi ra tiếng. Trong đôi mắt đỏ tràn đầy thống khổ tuyệt vọng, khóe mắt chậm rãi trượt xuống một giọt nước mắt như vậy.
Chẳng biết tại sao giọt này nước mắt này lại khiến trái tim ta như bị mãnh thú cắn xé.
Tộc Nhân Ngư sẽ không đau lòng, nhưng vì sao ta lại đau đớn như vậy?
Lòng bàn tay hắn rút lưỡi dao xưng cá xuống, lẩm bẩm nói: "A Luật, A Luật, ngươi thật sự muốn gϊếŧ ta?"
"Đúng vậy, trẻ con của tộc Nhân Ngư không cần phụ thân. Cả đời ngươi không phá được Nhϊếp Hồn Thuật thì thôi, nếu đã phá, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta vong!"
Giọng nói của ta nhất định vô cùng thê lương trong gió lạnh thấu xương dưới đáy biển.
Huyền Linh lại cười khẽ, chỉ thở dài một tiếng, "Được, A Luật, bây giờ ta duy nguyện ngươi vĩnh viễn không nhớ ra ta."
Hắn nói xong, nhìn ta một cái thật sâu, buông lỏng lưỡi dao xương cá trong tay, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Dường như yêu thú dưới đáy biển ngửi thấy mùi máu tươi, tiếng gầm thét táo bạo không thôi.
Huyền Linh Thượng Thần cau mày, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt tràn đầy sương lạnh, chẳng biết lúc nào đã dính vết máu và vệt nước mắt ẩm ướt sáng loáng.
Ta lắc đầu, ngưng thần ép mình quên đi vị lang quân áo trắng dịu dàng cười yếu ớt với ta trong nắng sớm kia đi.
Thật xin lỗi, lừa ngươi, đả thương ngươi, nhưng ta thật sự không có cách nào bàn giao với ngươi, cũng không thể tiếp tục dây dưa với ngươi được.
Kiếp sau, kiếp sau để Tư Không Úc Luật không sinh ra trong tộc Nhân Ngư, không làm nữ vương tộc Nhân Ngư nữa, mặc ngươi ra roi, trả mạng cho ngươi.
Ta nhắm mắt lại, nhẫn tâm muốn đẩy hắn xuống dưới, chấm dứt tất cả.
"Mẫu thân, đừng!" Là giọng nói của Linh Tê, giọng nói của cậu bé vẫn rất non nớt mềm mại, chưa từng thê lương tê tâm liệt phế như thế.
Trái tim ta lạnh lẽo, chuyện nên đến quả nhiên sẽ đến, không thể trốn thoát được.
Linh Tê nhào vào trong ngực Huyền Linh, ôm cổ hắn, thân thể nho nhỏ treo trên người hắn, quay đầu lại hô to với ta, "Mẫu thân, ngươi đừng gϊếŧ cha con! Đừng gϊếŧ cha con!"
"Linh Tê, con nói bậy bạ gì đó! Tộc Nhân Ngư chúng ta làm gì có cha?" Ta lạnh lùng quát lớn.
"Con là Nhân Ngư sao? Ngươi có trang trí cái đuôi của con thế nào, thì đuôi rồng cũng đổi thành đuôi cá được, con cũng không thể hát hay hơn. Lần đầu tiên con nhìn thấy hắn liền biết, con và hắn mới giống nhau!" Linh Tê nói xong, đâm đầu vào cổ Huyền Linh Thượng Thần, hu hu khóc lớn.
Huyền Linh mở mắt ra, vuốt ve gương mặt của Linh Tê, cười với cậu bé, "Linh Tê ngoan, đến chỗ mẫu thân đi, cha sẽ không chết."
"Hu hu, cha... Ngươi không biết đâu, mẫu thân thật sự sẽ gϊếŧ ngươi đó, lần này hai ta chết chắc rồi, sắp bị quái vật lớn ăn thịt!"
Linh Tê vẫn ôm cổ Huyền Linh, khóc đến thở không ra hơi, nước mắt nước mũi chảy ngang.
Rất tốt, hiện tại trên gương mặt trắng như sứ của Huyền Linh Thượng Thần không chỉ có máu có nước mắt, còn dính cả nước mũi...
Phụ tử tình thâm như vậy, ta lại thành người tội ác tày trời.
"Linh Tê, con thích hắn sao?"
"Thích lắm ạ!" Linh Tê giống như tìm được một tia hi vọng, bỗng nhiên quay đầu nhìn ta, trong mắt còn đầy nước mắt.
"Vậy con có muốn đi cùng hắn không?"
"Muốn!" Trong mắt cậu bé vẫn đầy nước mắt, nước mũi chảy ra, lại cười vui vẻ.
"Được."
Ta sai rồi, rồng chung quy là rồng, đứng đầu vạn linh, phải ngao du cửu thiên, sao có thể chịu ẩn nấp dưới đáy biển tĩnh mịch được?
Ta mấp máy bờ môi khô khốc, cẩn thận rút lưỡi dao xương cá từ trước ngực Huyền Linh ra.
"Các ngươi đi đi, đừng trở về nữa." Ta cười khẽ