"Không được chạy loạn đâu, nghe nói trên thế gian có rất nhiều đám buôn người, chuyên bắt những đứa trẻ xinh đẹp!" Ta cực lực đe dọa.
Đôi mắt to tròn của Linh Tê chợt lóe lên, nắm chặt tay nhỏ, mở miệng đáp ứng: "Dạ! Con sẽ không chạy đâu, mẫu thân an tâm làm việc đi."
Sau đó cậu bé không kịp chờ đợi đưa mắt nhìn tiên sinh kể chuyện trên đài.
Mấy ngày nay cậu bé say mê nghe chuyện xưa ở quán trà, ngày nào lão tiên sinh kể chuyện cũng kể lại sự tích của một vị chiến thần trên Thiên Giới, Linh Tê cực kỳ thích, cậu bé ngồi ở kia gọi cả bàn món ngon, có thể ngồi đó cả ngày trời.
Lúc trở về cậu bé còn líu lo không ngừng thuật lại chuyện vị chiến thần kia trảm yêu trừ ma, thu thập yêu thú thượng cổ làm loạn, một mình chống đỡ thiên quân vạn mã bình đại loạn Yêu giới, nói đến độ hưng phấn, còn không ngủ được.
Đúng là nam hài, trời sinh sùng bái anh hùng.
Mỗi lần nhắc đến chiến thần, ánh mắt của cậu bé tràn đầy sự sùng bái. Ta không khỏi cảm thấy buồn cười, xem ra sau này phải tìm cho cậu bé một vị sư phụ lợi hại hơn mới được.
Ta bỏ lại cậu bé và Đạp Tuyết ở quán trà nghe kể chuyện, rồi đến Ly Uyên thăm bạn.
Đến muộn ta trở về, lập tức trợn tròn mắt...
Nói đến đám buôn người đã thật sự gặp đám buôn người rồi?
Đạp Tuyết khóc đến thở không ra hơi: "Ta vừa đến tịnh phòng một lát, trở về đã không thấy bóng dáng Linh Tê đâu!"
"Bây giờ không phải lúc khóc, chúng ta chia ra tìm trước, cẩn thận tìm theo khí tức." Ta lau nước mắt thay nàng, ra vẻ trấn định.
Khí tức trên thế gian hỗn loạn, ta tận lực ngưng thần, sử dụng Truy Tung quyết, một đường tìm kiếm về phía Bắc.
Cho đến màn đêm buông xuống, khí tức của Linh Tê như có như không phiêu tán trên Bắc Sơn. Ta ngưng thần tìm kiếm, đuổi tới trước một hang núi, chỉ có khí tức ở nơi này nặng nhất, nhưng ta biết Linh Tê căn bản không ở bên trong.
Ta tế ra roi xương cá, vung lên đánh vào trong.
Một lát sau, trong động có hai con lang yêu đi ra, đầu rơi máu chảy, bụi đất bốc lên, hiển nhiên vừa bị người ta hung hăng đánh.
Ta chỉ vào một con lang yêu trong đó, nghiêm nghị hỏi hắn đã bắt đứa bé đi đâu rồi.
Con lang yêu kia run rẩy hô hào Thượng Tiên tha mạng, chỉ là hắn thấy đứa bé kia không giống người phàm, nhất thời muốn ôm trở về chơi đùa, ai ngờ đứa bé kia chống cự quá hung hãn, dẫn tới một vị Thần Quân áo trắng đã cướp đứa bé đi rồi!
Thật có can đảm, ôm trở về chơi? Chắc chắn là do thấy Linh Tê có chút linh khí nên muốn bắt về ăn để tăng trưởng tu vi, không ngờ yêu tu ở địa giới Thanh Châu lại không có võ đức như thế!
Bây giờ ta không rảnh đánh nhau với bọn họ, vị Thần Quân áo trắng dẫn Linh Tê đi cũng không biết có nội tình gì, ta phải tìm được Linh Tê trước mới có thể an tâm.
Lang yêu nói Thần Quân áo trắng dẫn Linh Tê đi về núi phía nam, nhưng ta lại không thể thăm dò khí tức của Linh Tê.
Chắc hẳn tu vi của vị Thần Quân áo trắng kia vô cùng cao minh.
Ta lạnh lùng cảnh cáo lang yêu, nếu có lần sau thì ta nhất định sẽ không bỏ qua, sau đó quay người đuổi về phía Nam.
Giờ phút này, trăng sáng treo cao, bóng tùng trong núi thướt tha, hương tùng xông vào mũi.
Ta nhìn về phía vách núi cao nhất của Nam Sơn ở phía xa, Linh Tê đang cầm tay vị Thần Quân áo trắng kia, hai người hướng mặt về phía vực thẳm, ngắm nhìn mặt trăng trên cao, không biết đang nói chuyện gì.
Vóc người vị Thần Quân áo trắng kia cao gầy, như chi lan ngọc thụ đứng ở nơi đó, mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng khí tức quanh người lại không thể xâm phạm. Linh Tê tuổi còn nhỏ, lại giống như một cây bạch dương nhỏ đứng bên cạnh người kia, không hề cảm thấy đột ngột, hình như hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Thấy cậu bé bình yên vô sự, ta nhẹ nhàng thở ra.
Ta yên lặng ẩn sau một gốc cây già, truyền âm cho Đạp Tuyết, muốn nàng mau tới đây.
Hiển nhiên, linh lực của vị Thần Quân áo trắng kia siêu tuyệt, nếu không cẩn thận đánh nhau thì ta tuyệt đối không chiếm được lợi lộc gì.
Lần nữa nhìn lại, chỉ thấy Linh Tê mở to đôi mắt tròn xoe, ngửa mặt nhìn hắn, miệng nhỏ khẽ động, không biết đang nói cái gì.
Người kia ghé mắt nhìn về phía Linh Tê, ánh mắt rất dịu dàng, gật đầu với cậu bé, vậy mà lại cúi người bế cậu bé lên.
Tình cảnh này, ta không thể không hoài nghi, chưa chắc trên Thiên giới không có tiên nhân làm con buôn, ăn nói giả dối.
Linh Tê vui vẻ không hề kháng cự, còn thuận thế ôm cổ hắn.
Aizz, đứa nhỏ ngốc, đúng là không biết lục giới bao lớn, lòng người hiểm ác thế nào!
Trông thấy hắn muốn dẫn Linh Tê thuận gió rời đi, ta đành phải hiện thân gọi lại.
"Mẫu thân!" Linh Tê thấy là ta bèn ngọt ngào gọi một tiếng, nhưng cũng không có động tác khác.
Thường ngày nếu cậu bé nhìn thấy ta, ngay cả đùi gà lớn mà cậu bé thích nhất cũng ném đi, tay nhỏ bóng nhẫy liều lĩnh nhào về phía ta.
Ta âm thầm nâng trán thở dài, mẹ già cũng không phải có trái tim pha lê, nhưng con không nhào tới, sao ta có thể bế con từ trong ngực người ta lại đây chứ?
Người kia nghe thấy một tiếng mẫu thân này, mặc dù im lặng nhưng lại đưa mắt nhìn sang, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, âm thầm đánh giá ta.
Nhìn đi nhìn đi, ta chỉ là một người mẹ già đến tìm con mà thôi, chỉ cần ngươi không có ý xấu thì vạn sự đều dễ thương lượng!
Dù sao ngươi cũng có con tin trong tay, ta nở nụ cười khách khí nhất, nhẹ nhàng nhất, hiền lành nhất trong cuộc đời của mình, chậm rãi đi về phía bọn họ: "Linh Tê, con ở đây làm gì?"
"Có lang yêu muốn ăn con, nói thịt của con ngon nhất, là thúc thúc đã cứu con, dẫn con đến đây ngắm trăng rồi lại kể sự tích của chiến thần cho con nghe." Linh Tê ôm cổ vị Thần Quân áo trắng kia, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Cũng khó trách, vừa mới trải qua một trận kí©h thí©ɧ mạo hiểm, mỗi nam hài đều có khát vọng này.
Ta càng ra sức cười: "Đa tạ Thần Quân cứu giúp, cảm kích khôn cùng. Ân tình này mẹ con chúng ta nhớ kỹ, ngày sau nếu có cơ duyên, sẽ hồi báo đại ân của Thần Quân."
Ta vừa nói vừa vươn tay về phía Linh Tê, ra hiệu cho cậu bé: "Linh Tê, chúng ta về nhà thôi, thúc thúc cũng nên trở về."
"Không, mẫu thân, con muốn đi cùng thúc thúc lên trời, nhìn xem chiến thần có dáng vẻ gì!" Không ngờ rằng Linh Tê đáng yêu lại tự mình từ chối ta