Chương 8: Nha đầu thông phòng Ninh Anh (3)

Đặt một người xử sự chu toàn như vậy ở bên cạnh Lý Du, lão Vương phi rất yên tâm. Bà hiểu rất rõ đứa con này của mình, từ nhỏ đã được sủng ái nên kiêu căng, tính nết cổ quái.

Tần Vương phong lưu thành tính, tiểu nhi đứa trẻ đó cũng thừa hưởng di truyền tinh túy của cha hắn, mười ba tuổi đã biết mua nha đầu về làm nô tỳ thông phòng.

Lúc ấy lão Vương phi có chút tức giận, tuổi còn chưa lớn mà đã háo sắc.

Kết quả khi nhìn thấy nữ nhân gầy như khỉ mà hắn mang về, nàng mới vẻn vẹn mười tuổi, nói chuyện cà lăm, nhát gan khϊếp nhược, lúc này lão Vương phi mới thoáng yên tâm.

Đây dự định là tức phụ nuôi từ bé.

Nhưng Lý Du là người có yêu cầu khá cao, không giống như cha của mình.

Tần Vương người nào cũng ăn, nhưng hắn lại khác, hắn năn nỉ lão Vương phi thay hắn mời ma ma trong cung đến, cải biến Ninh Anh thành dáng vẻ yêu thích của hắn từ đầu tới chân.

Được gọi là đồ của riêng mình.

Mới đầu lão Vương phi còn lo lắng Lý Du bị sắc dục mê hoặc tâm trí, về sau sự thật chứng minh rằng bà đã nghĩ quá nhiều, nhi tử của bà đầu não thanh tỉnh, lý tính hơn so với cha hắn nhiều, vừa muốn chơi đùa nữ nhân vừa muốn làm Trạng Nguyên, không bỏ qua cái nào cả.

May mà Ninh Anh không mắc sai lầm, Lý Du rất có tiền đồ, lão Vương phi lúc này mới rộng lòng, càng nhìn nàng càng cảm thấy thuận mắt, cũng đồng ý nạp nàng làm thϊếp.

Đây đã là một vinh dự cực lớn cho nô bộc.

Ninh Anh ứng phó với hai người bọn họ cả gần nửa canh giờ mới được thoát thân, khi ra khỏi Phúc Thọ Đường, Mỹ Nguyệt đi đến cùng nàng còn len lén chọc chọc cánh tay nàng, nháy mắt.

Ninh Anh tức giận nhéo nàng ấy một cái, Mỹ Nguyệt nhe răng.

Trên đường trở về Tây Nguyệt Các, Mỹ Nguyệt hạ giọng nói: “A Anh tỷ tỷ, lão Vương phi đã nói gì với tỷ thế?”

Ninh Anh không hề đáp lại, chỉ như cười như không nói: “Buổi tối làm cá lóc để ăn.”

Mỹ Nguyệt yên lặng nuốt nước miếng một cái, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Không giống như Xuân Lan, nàng ấy không có lòng cầu tiến, chỉ muốn an phận thủ thường làm nha hoàn nhị đẳng.

Xuân Lan hy vọng bản thân mình có thể được chủ tử ưu ái, Mỹ Nguyệt lại hy vọng Ninh Anh có thể tiếp tục được Lý Du sủng ái, tốt nhất là nhấc nàng thành thϊếp thất coi như là nửa chủ tử, để nàng ấy có thể tiếp tục đi theo bên cạnh Ninh Anh ăn ngon uống sướиɠ.

Sau khi trở về Tây Nguyệt Các, Ninh Anh nhàn rỗi vô sự trốn vào phòng của mình, vụиɠ ŧяộʍ đếm tiền trong túi.

Lý Du ngày thường cực kỳ hào phóng, mỗi tháng nàng có thể tiêu hai lượng bạc, nhưng với tính tình tham ăn của nàng thì chẳng còn lại được bao nhiêu, nếu như đem đồ trang sức đi cầm thì cũng chỉ dư lại bảy tám lượng.

Ninh Anh đột nhiên cảm thấy mình thật nghèo.

Giấu kỹ vốn riêng, nàng dường như suy nghĩ điều gì đó rồi ngồi vào trước bàn, một tay chống cằm.

Lý Du kiêu ngạo phù phiếm, lại sĩ diện, nếu muốn chạy trốn khỏi tay hắn, chỉ e là không dễ.

Lạc quan lên, cho dù nàng may mắn có thể thoát khỏi phủ Tần Vương, nhưng một khi hắn phái người đuổi bắt, dựa vào thế lực của phủ Tần Vương yêu cầu quan phủ đi tìm nàng, vậy thì nàng gần như không còn chỗ ẩn thân nữa.

Dựa vào thói kiêu ngạo kia của hắn, nếu dám chạm vào vảy ngược, hắn chắc chắn sẽ đánh gãy chân chó của nàng.

Ninh Anh không dám khiêu chiến quyền uy của Lý Du, đó là một tiểu tổ tông từ đầu đến chân, nếu hắn muốn làm chuyện gì thì trong phủ không ai ngăn được.

Muốn thoát thân rời phủ, chắc chắn phải dùng kế.