Chương 33

Lý Du tiến lại gần hơn, hắn cũng từng nghiên cứu qua thư pháp của Trương Đạo Tử, mặc dù không cuồng nhiệt như Viên Kiệt, nhưng những đồ phổ thông cũng không qua được mắt hắn.

Trong khi hai người thảo luận về bức họa, Ninh Anh bắt đầu pha trà.

Lấy bánh chè ra, cho lên bếp than rang thật mịn, chỉ chốc lát sau bánh chè đã tỏa mùi thơm cả căn phòng.

Viên Kiệt bị hương thơm của trà hấp dẫn, hiếu kỳ hỏi: “Đây là loại trà gì?”

Ninh Anh đáp: “Hồi Viên trung thừa, là Mi San Tuyết Nha.”

Viên Kiệt nhẹ nhàng ồ một tiếng, thu tầm mắt lại nhìn về phía bức họa.

Sau khi rang bánh trà đến độ chín nhất định, Ninh Anh mới cho vào cối xay trà bằng bạc mịn rồi dùng đá mài nghiền bánh trà thành bột.

Bước này đòi hỏi sự kiên nhẫn cực lớn.

Động tác của nàng rất khéo léo, thần thái chuyên chú nhưng không mất đi ưu nhã.

Tiếng xay trà cũng không làm gián đoạn được cuộc thảo luận về bức tranh của hai người Lý Du, bọn hắn nói chuyện say sưa về bức bút tích dường như không phải là đồ dỏm kia.

Đôi khi Ninh Anh cũng sẽ dùng ánh mắt liếc nhìn, tầm mắt hơn phân nửa đều lưu luyến trên người Viên Kiệt.

Bánh chè sau khi được cán sẽ trở nên nhuyễn mịn.

Để có được bột trà, trước khi pha trà cần phải rây qua mới có thể tiếp tục pha.

Ninh Anh hơi xắn tay áo lên, lấy bột trà từ bên trong ra cho vào giỏ trà, nhẹ nhàng rây.

Chỉ trong chốc lát, bột trà mịn đã rơi ra khỏi rây lưới.

Nàng lấy ra một chiếc hộp tre, cẩn thận đặt bột trà đã rây vào đó.

Sau khi chuẩn bị xong bột trà, Ninh Anh cầm đũa than, cho thêm một cục than vào trong lò, sau đó lau sạch tay, lấy nước suối trong núi đổ vào ấm pha trà, bắt đầu đun nước.

Lúc này, lực chú ý của hai người Lý Du mới di chuyển khỏi bức họa, lại ngồi xuống.

Viên Kiệt ra lệnh cho người hầu thu hồi bút tích.

Lý Du có vài phần hâm mộ, nói: “Lần này xem như Tứ Lang ngươi có được của hời.”

Viên Kiệt đắc ý nói: “Trong phòng ta đã có một đống đồ dỏm, coi như ông trời lần này đã mở mắt rồi.”

Lý Du sửa sang tay áo, thăm dò hỏi: “Có muốn chuyền tay không?”

Viên Kiệt biết lòng dạ nhỏ mọn của hắn, xua tay nói: “Nhị Lang đừng có nghĩ tới nữa.”

Lý Du hừ một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Ninh Anh, thấy nàng đang tập trung xem xét tình hình bên trong ấm pha trà, hai người lại hàn huyên sang chủ đề khác.

Một lúc sau, nước suối trong ấm pha trà đã sôi đến mức bắn ra thành bong bóng to bằng mắt cá, Ninh Anh mới khéo léo cho thêm một chút muối mịn.

Cho đến khi nước suối nổi bọt liên tục, nàng mới lấy một cái bầu ra để chắt lấy nước, để sang một bên dùng sau.

Thấy hơi nóng trong ấm trà đã gần hết, Ninh Anh dùng kẹp tre khuấy nước suối nóng hổi, nước suối được khuấy động dần dần hình thành vòng xoáy, đây là lúc tốt nhất để thêm bột trà vào.

Cho bột trà trong hộp tre vào ấm pha trà, dùng kẹp tre tiếp tục khuấy đều.

Ngọn lửa trong lò không ngừng liếʍ láp lấy ấm chè, nước trà trong đó bắt đầu sôi trào lăn tăn, hương trà tràn ngập cả phòng, khiến người ta phải nuốt nước miếng.

Nước được múc ra bằng hồ lô bầu cho vào khi chè đang sôi, bọt khí lập tức dịu lại.

Bản chất của việc pha trà cũng vào lúc này hình thành từng chút một.

Cẩn thận di chuyển ấm pha trà ra, Ninh Anh cầm lấy chén trà rót vào bên trong.

Bọt trong hai chén chè có màu xanh nhạt, trơn như bôi dầu, màu sắc nước trà càng thêm thơm và sáng.

Ninh Anh rót trà cho từng người một, đầu tiên là cho khách, sau đó là chủ nhà.

Viên Kiệt biết nàng từng được ma ma trong cung dạy dỗ, pha trà rất ngon, bình thường Lý Du giấu nàng rất kỹ, muốn thử trà mà Ninh Anh nấu cũng hề không dễ dàng.