Chương 30

Sau đó hắn rời giường, rửa mặt, Xuân Lan là người tới hầu hạ, Ninh Anh đã đi chuẩn bị bữa sáng.

Hôm nay phải ra ngoài nên Lý Du chọn mặc một chiếc áo bào giao lĩnh màu xanh nhạt, bên trên y phục cũng không có bất kỳ hình dáng trang trí gì.

Xuân Lan hầu hạ hắn mặc quần áo.

Ngày thường thượng trị hắn đều mặc khuyết khoa bào, vừa tiện cho việc làm việc, vừa trông rất thành thục. Hôm nay đổi thành một chiếc áo có tay áo sâu, nổi bật lên vẻ phong lưu phóng khoáng, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra khí chất sảng khoái.

Xuân Lan không dám nhìn người trong gương, chỉ cảm thấy quý khí toàn thân của thiếu niên lang kia khiến nàng ta tự ti mặc cảm.

Sau khi mặc xong y quan, Lý Du tiến đến dùng bữa sáng.

Ninh Anh chuẩn bị cháo gạo tẻ, các món ăn kèm của cháo bao gồm cá chiên muối tiêu, trứng vịt muối, bánh nhân đậu, củ cải muối và bánh xuân.

Lý Du vừa đến sương phòng, Mỹ Nguyệt đã bưng tới chậu đồng cho hắn rửa tay. Hắn liếc nhìn Ninh Anh, nàng đoan trang giống như một nữ nhân trong trắng, hoàn toàn không có vẻ càn rỡ của đêm qua.

Hắn không khỏi oán thầm trong lòng, giả bộ hay lắm.

Ninh Anh lấy nửa bát cháo gạo tẻ cho hắn dùng.

Lý Du có phần thích thú với trứng vịt muối, lòng đỏ trứng gà có màu vàng óng ánh, lòng trắng trứng có độ mặn vừa phải, lòng đỏ trứng hơi cứng lại, dùng với cháo là hợp nhất.

Hắn lấy đũa gắp một ít lòng đỏ trứng cho vào đầu lưỡi, nhấm nháp hương vị tinh tế thơm phức.

Bỏ nửa quả trứng vịt muối vào cháo gạo tẻ, hắn hài lòng ăn hết nửa bát.

Ninh Anh gói một chiếc bánh xuân cho hắn, bên trong bánh có măng, rau xanh và mộc nhĩ.

Lý Du nhận lấy, vỏ bánh tràn ngập mùi thơm của lúa mì, nhân bánh giòn, cực kỳ ngon, rất hợp ý của hắn.

Sau đó, hắn lại ăn thêm một cái bánh xuân mới thấy no bụng.

Lương Hoàng sớm đã chờ tại cửa phủ, Ninh Anh hầu hạ Lý Du đi ra, tay hắn cầm quạt xếp bước từng bước chậm rãi.

Người đánh xe ngựa nhìn thấy chủ tớ hai người vội vàng khom lưng hành lễ, sau đó lấy ghế con ra.

Lương Hoàng thi lễ một cái, nâng Lý Du lên xe ngựa.

Lý Du đặt một tay lên cánh tay của y, giẫm vào ghế con bước lên.

Đợi hắn ngồi vững vàng trong xe, người đánh xe ngựa mới cất ghế con đi, ai ngờ Lý Du bỗng nhiên nói: “Ngươi đi lên đi, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Ninh Anh ngẩn người.

Người đánh xe ngựa lại đặt ghế con xuống.

Lương Hoàng dùng tay làm ra dấu mời, Ninh Anh đành phải vịn vào cánh tay của y bước lên.

Bên trong xe ngựa rộng rãi, Ninh Anh cẩn thận ngồi xuống đối diện với Lý Du.

Sau đó đợi khi xe ngựa đã đi được một hồi tên kia mới vẫy vẫy tay với nàng, ra hiệu nàng ngồi gần hơn chút.

Ninh Anh theo lời ngồi tới bên cạnh hắn.

Lý Du trở nên rất nghiêm túc, nhìn nàng nửa ngày mới hỏi: “Là ai dạy ngươi?”

Ninh Anh: ???

Lý Du nhẫn nhịn, mở miệng khó khăn nói: “Tối hôm qua là ai đã dạy ngươi?”

Ninh Anh lộ ra ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, vô cùng thẳng thắn nói: “Đương nhiên là do ma ma trong cung dạy.” Nàng nói thêm, “Nô tỳ mười tuổi đã bị lang quân mua vào phủ làm nha hoàn thông phòng, ma ma nói nô tỳ sinh ra chính là để hầu hạ chủ tử, học những thứ này cũng chỉ vì một người, đó chính là lang quân.”

Nghe vậy, Lý Du nhẹ nhàng vuốt ve cán quạt, vẻ mặt có phần phức tạp.

Ninh Anh tiếp tục nói: “Nô tỳ trước khi hiểu chuyện giường chiếu đã bị ma ma yêu cầu xem qua Xuân cung đồ, tất cả những gì bản thân học được cũng là để chủ tử vui vẻ, hôm nay lang quân hỏi thế này, chẳng lẽ là ngài không thích sao?”