Chương 35: Ngươi là heo à

Nghe tiếng gõ, đại môn mở ra, trong phòng gác cổng dò ra một cái đầu, nhìn về phía trước, rồi nhìn xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện thủ vệ "thoi thóp" nằm nhoài ngoài cửa, vẻ mặt đưa đám đang nhìn mình.

+

Hắn cả kinh hỏi: "Làm sao vậy? Có cướp sao?!"

"Không phải cướp." Còn đáng sợ hơn cả cướp.

Trong lời thủ vệ mang theo tiếng nức nở: "Mau, mau trở về nói cho Hầu gia, nói, nói là... nói là..."

"Không cần nói." Bạch Diệc Lăng từ phía sau đi tới, nhẹ nhàng đá gã sang bên cạnh, phất áo sải bước vào cửa phủ, "Tự chúng ta đi."1

Từ sau khi Bạch Diệc Lăng rời đi, hầu như chưa từng bước qua cửa Hầu phủ lần nào, hạ nhân quý phủ vốn cũng không quen biết hắn, ngược lại sau khi người xuyên việt chiếm cứ thân thể hắn có tới mấy lần, thuận tiện vứt hết mặt mũi của hắn đi luôn.

Có sự việc ở cửa, lần này Bạch Diệc Lăng bước vào, không có ai không thức thời mà nhào lên tìm đánh. Hắn dẫn theo Thường Ngạn Bác và Diêm Dương một đường xuyên qua tiền viện, trực tiếp đi đến tiền thính*.

(*) Phòng dẫn vào một phòng khác lớn hơn hoặc quan trọng hơn; phòng chờ

Hầu phủ nhiều năm như vậy nhưng bố cục vẫn như cũ, tuy rằng lúc rời đi tuổi tác hắn còn nhỏ, nhưng khi còn bé ngày nào cũng chạy tới chạy lui chơi đùa ở mấy chỗ này, ấn tượng lại khắc rất sâu.

Thường Ngạn Bác và Diêm Dương đi theo sau Bạch Diệc Lăng, lén lút trao đổi một ánh mắt, cả hai đều có chút cảm giác khó chịu. Diêm Dương cau mày, không tiếng động thở dài, Bạch Diệc Lăng lại mắt nhìn thẳng, nhanh chân đi về phía trước.

Bọn họ còn chưa vào phòng đã nghe thấy tiếng la hét ồn ào, hiển nhiên là một đám người đang ăn uống no say.

Đợi đến khi Bạch Diệc Lăng đẩy cửa sảnh ra đi tới, bên ngoài gió lạnh thoáng chốc ùa vào, hòa tan ấm áp và mùi rượu trong phòng.

Bên trong phòng, Tạ Phàn đưa lưng về phía cửa bị gió lạnh tập kích, nhất thời giận dữ, ném ly xuống quay đầu mắng: "Là cái thứ không có mắt nào..."

Một câu còn chưa mắng xong, gã đã nhìn thấy Bạch Diệc Lăng, cảm giác say tỉnh hơn phân nửa, "đùng" một cái đứng bật dậy khỏi ghế, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi..."

Gã kiêng kỵ sợ hãi Bạch Diệc Lăng gần như đã thành quen, nói xong hai chữ này thì lấy lại bình tĩnh, ý thức được sự thất thố của mình, lập tức thay đổi vẻ mặt, cười rạng rỡ nói: "Đại ca, ngọn gió nào đưa ngươi tới đây? Trước đây gọi ngươi về thăm nhà thăm cha mẹ ngươi cũng không chịu... A, ta kêu người thêm một bộ bát đũa, có muốn ngồi xuống uống hai ly không?"

Bạch Diệc Lăng nhất thời không nói gì, qua loa quét mắt qua mấy chỗ ngồi, phát hiện đều là một đám người cỡ mười sáu mười bảy tuổi, vài người trong đó hắn cũng đã gặp, đơn giản là con cháu quan lại mà ngày thường Tạ Phàn kết giao.

Hắn chỉ nhìn như vậy một lát liền dời ánh mắt đi, lại dọa cho đám người ngồi đây câm như hến. Bạch Diệc Lăng cũng chỉ lớn hơn bọn họ hai tuổi, nhưng khí chất trên người hắn hoàn toàn khác những cậu ấm quen được nuông chiều, áp lực khiến mọi người không dám ngẩng đầu, trong lòng cũng âm thầm kêu khổ.

—— huynh đệ bọn họ bất hòa là chuyện ai ai cũng biết, dù cho muốn giữ gìn mối quan hệ với Tạ Phàn, nhưng không ai nguyện ý đắc tội vị sát tinh này, sớm biết Bạch Diệc Lăng sẽ đột nhiên xuất hiện, bọn họ dù có bị đánh chết cũng sẽ không đến đâu.

Bạch Diệc Lăng nhàn nhạt nói: "Công vụ trên người, không dám uống cùng các vị."

Tạ Phàn vừa nghe hai chữ "công vụ", sắc mặt hơi thay đổi, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho tiểu tư hầu hạ bên cạnh. Một vị khách đã thông minh mà đứng dậy, chắp tay Bạch Diệc Lăng nói: "Đám người không phận sự bọn ta cũng chỉ là trong lúc rảnh rỗi nên bày tiệc tìm vui, tiệc tùng thì giờ nào cũng giống nhau, Bạch đại nhân đã có chính sự muốn làm, vậy bọn ta không quấy rầy nữa."

Bạch Diệc Lăng mỉm cười đáp: "Đa tạ Ngô công tử đã hiểu cho."

Tạ Phàn không nhịn được tức giận liếc mắt nhìn Ngô Hạo một cái, thầm nghĩ cái tên này thật biết mượn gió bẻ măng! Rõ ràng gã mới là chủ nhân của nơi này, nhưng mỗi lần Bạch Diệc Lăng xuất hiện, gã tựa như vĩnh viễn chỉ có thể là tiểu nhi tử vô dụng của Tạ gia.

Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy!

Đại ca rời khỏi Hầu phủ lúc gã vẫn chưa hiểu chuyện*, tin tức về hắn vẫn có truyền về, Tạ Phàn khi còn nhỏ ngay cả trông hắn ra sao cũng không biết, nhưng lại thường xuyên nghe thấy người khác nghị luận là ——

(*) Lúc đó Bạch Diệc Lăng 3 tuổi, Tạ Phàn 1 tuổi

"Trong số ba đứa con trai của Tạ Hầu gia, vẫn là đại công tử có tiền đồ nhất", "Nếu như năm đó đưa đi chính là lão tam, hẳn là thích hợp hơn rồi", "Tạ Tam lang kém xa hai vị huynh trưởng "...

Lời nói như vậy nghe càng nhiều, trong lòng Tạ Phàn cũng càng bài xích Bạch Diệc Lăng. Gã không phải người ngu, có thể mơ hồ cảm giác được mẫu thân thì không nói, còn phụ thân mỗi lần đối mặt với Bạch Diệc Lăng, tuy rằng không coi là thân cận, nhưng cảm xúc hổ thẹn và thưởng thức vẫn như cũ tồn tại.1

Lúc trước đưa Bạch Diệc Lăng đi, Tạ Thái Phi vì cứu thê tử mà sốt ruột, cũng bởi vì hai nhi tử khác còn nhỏ, quả thật không còn lựa chọn nào khác. Nam nhân không có thâm tình cốt nhục hay canh cánh trong lòng như nữ nhân, mấy năm đầu không nói, nhưng sau này Bạch Diệc Lăng dần dần có tiền đồ, ông ta cũng dần dần thể hiện sự hối hận.

Cho nên nếu như phụ thân thật sự muốn chống giữ phủ Vĩnh Định Hầu, đem vị trí Thế tử truyền cho Bạch Diệc Lăng cũng không phải là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Nhị ca có chức vị trong quân, cho dù không có Hầu phủ cũng có thể sinh tồn, nhưng Tạ Phàn từ nhỏ đã phụ thuộc vào cha mẹ. Lỡ mà chuyện đó thật sự xảy ra, vậy chẳng phải mình trở thành trò cười sao?

Cho nên mỗi khi Tạ Phàn nhìn thấy Bạch Diệc Lăng sẽ tự nhiên mà sinh ra địch ý cùng cảnh giác, như thể đối phương bất cứ lúc nào cũng sẽ cướp đi thứ quan trọng của gã —— mà cố tình gã lại không có năng lực chống cự.

Giống như hiện tại vậy, vừa nãy đám người này rõ ràng vẫn ngồi trên bàn tiệc của mình chuyện trò vui vẻ, nhìn thấy Bạch Diệc Lăng đến thì lập tức sợ như sợ quỷ, có Ngô Hạo khởi đầu, mọi người lần lượt đứng dậy cáo từ, không tới nửa nén hương, căn phòng đầy người ồn ào xa hoa đã rút đến một người cũng không còn.

Tạ Phàn trừng Bạch Diệc Lăng, không có người ngoài nên gã cũng không muốn vờ vịt nữa, cắn răng nói: "Ngươi đến cùng có công vụ gì, còn muốn tới cửa đuổi khách của ta? Lẽ nào là ta gϊếŧ người phóng hỏa hay sao!"

Lòng gã tràn đầy oan ức, cảm thấy Bạch Diệc Lăng muốn cướp đi vinh hoa phú quý của mình, lại chưa hề nghĩ tới, đối phương mới là hài tử phải chịu đãi ngộ không công bằng, này kia vốn chính là những thứ hắn nên có được.

Bạch Diệc Lăng cũng không để ý, bình bình đạm đạm nói: "Khoát Đạt, Tuấn Thức, các ngươi ngồi đi."

Hắn nói câu này với Thường Ngạn Bác và Diêm Dương xong, chính mình cũng tìm một cái ghế sạch sẽ ngồi xuống, cực kỳ tự nhiên mà ra lệnh cho hạ nhân bên cạnh: "Phòng này mùi rượu quá nồng, tiệc đã xong, mang huân hương ra đi. Đúng rồi, mang lên một bình trà nóng, lấy Quân Sơn Ngân Châm* ấy."

(*) Một trong thập đại danh trà

Hạ nhân lơ mơ đáp một tiếng rồi đi, Tạ Phàn bực bội

Hạ nhân lơ mơ đáp một tiếng rồi đi, Tạ Phàn bực bội.

Bạch Diệc Lăng lúc này mới lên tiếng: "Người Bắc Tuần Kiểm ti đã đến mấy lần muốn hỏi chuyện Tứ hoàng tử gặp nạn, xin hỏi ngươi vì sao phải tránh không gặp? Ngày hôm nay nếu không phải tự ta dẫn người xông thẳng tới, e rằng còn chưa gặp được Tạ Tam công tử đâu nhỉ?"

Tạ Phàn vốn đang nén giận, Bạch Diệc Lăng lại ngênh ngang, lập tức làm cho gã trầm giọng, cau mày nói: "Đó là tại bọn họ thôi. Ta cũng không phải thủ hạ của ngươi, dựa vào cái gì phải nghe ngươi phân phó? Hoàng Thượng cũng đã chính miệng khen ngợi ta, ngươi lệnh người tới cửa tra hỏi như vậy, thật giống như ta đã giở trò bịp bợm, ta còn gì là mặt mũi?"

Bạch Diệc Lăng chậm rãi hỏi: "Ha, ngươi không có giở trò bịp bợm sao?"

Trong lòng Tạ Phàn nhảy dựng, cả giận nói: "Ngươi lục thân không nhận cũng có mức độ đi! Lẽ nào Dịch Vương Điện hạ phối hợp ta đồng thời khi quân sao?"

—— không sai, đây đúng là lí do mấu chốt mà Bạch Diệc Lăng muốn tra rõ chuyện này.

Hắn không phải đố kị về chút công lao nông cạn này của Tạ Phàn, nhưng từ sau khi Lục Hiệp nói ra người cứu mình là Tạ Phàn trong Cần Chính Điện, Bạch Diệc Lăng vẫn giữ thái độ hoài nghi.

Theo hắn biết, Tạ Phàn người này tuy rằng ở bề ngoài chơi đùa chút trò vặt vãnh, nhưng thực tế đã được nuông chiều từ bé, tính cách không đủ trầm ổn nhạy bén, thời khắc đối mặt nguy hiểm thì năng lực ứng biến cực kỳ tệ hại. Nếu quả thật bị thích khách bắt đi, gã không bị làm thịt đã là vạn hạnh, còn có thể phân tâm chú ý tới vị hoàng tử nào rơi xuống sông để mà đi cứu, quả thực so với việc tiểu hồ ly biến thành người sống còn muốn khó tin hơn.

Huống chi, lúc đó hắn cũng ở trong yến hội, bọn thích khách đối phó Lục Khải đều là bằng mưa tên tàn nhẫn, nhắm thẳng vào chỗ yếu, tại sao đến lượt Lục Hiệp lại xuất hiện đãi ngộ khác biệt, chỉ để gã ta chịu chút vết thương nhẹ là đã áp giải đến đại bản doanh tế trời?

Cũng không thể nói là Lục Khải phá lệ bị người ghét đâu ha —— tuy rằng về điểm này, Bạch Diệc Lăng cũng không quá muốn phủ nhận.

Vì những chỗ không hợp lý kể trên, hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này không đúng, nhưng tuy Bạch Diệc Lăng thủ đoạn cường ngạnh, hắn cũng không phải người lỗ mãng, chuyện này liên lụy đến hoàng tử, lại không có bằng chứng cụ thể, hắn chỉ đặt nghi hoặc ở trong lòng, lựa chọn Tạ Phàn làm chỗ đột phá.

Quả nhiên, thăm dò một chút, tiểu tử này liền luống cuống.

Hai người đang nói đến chỗ quan trọng, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, hình như là có người trở lại, Bạch Diệc Lăng hơi hơi nhíu mày, bởi vì phải gặp thêm người của cái nhà này nên cảm thấy phiền phức, trong lòng bàn tay Tạ Phàn thì lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Bởi vì gã biết, người trở về hơn phân nửa là cha mẹ.

Vĩnh Định Hầu Tạ Thái Phi mấy ngày nay ra ngoài ban sai, không ở Kinh đô, vừa vặn hôm nay hồi phủ, Vĩnh Định Hầu phu nhân ngồi xe ngựa ra ngoài nghênh đón ông ta.

Tạ Phàn sợ nhất chính là người phụ thân này của mình, so với cưng chiều vô hạn của tổ mẫu (bà nội) và mẫu thân, thì phương thức quản giáo nhi tử của Vĩnh Định Hầu Tạ Thái Phi càng thiên về loại hình nghiêm phụ.

Ông ta xuất môn ra ngoài, vẫn chưa nghe nói đến sự tình Tạ Phàn vu hại Bạch Diệc Lăng ngược lại bị chế nhạo trong yến hội, hơn nữa sau đó Tạ Phàn lập công, việc này vốn có thể bị che giấu đi nhờ sự nỗ lực của Vĩnh Định Hầu phu nhân.

Nhưng bây giờ, Bạch Diệc Lăng mấy trăm năm không tới cửa lại cố tình đến! Lúc hai người chạm mặt, lỡ như hắn đem việc này ra nói với phụ thân... Tạ Phàn nghĩ đến khả năng này liền cảm thấy da trên người tê rần, không nhịn được run rẩy.

Lúc gã nhìn thấy Bạch Diệc Lăng tới cửa, vốn đã ám chỉ hạ nhân đi thông báo tổ mẫu lại đây ứng phó, nhưng lão phu nhân vừa vặn đã ra ngoài dâng hương, không ở trong phủ, khẳng định không cứu gã được.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Tạ Phàn tuyệt vọng đến nỗi muốn cào tường, gã cảm thấy lúc này thời gian chợt như kéo dài đằng đẵng, nhưng thực ra rất nhanh sau đó, phu thê Vĩnh Định Hầu đã bước qua đại môn.

Đều ở Kinh đô, số lần Bạch Diệc Lăng gặp Tạ Thái Phi không ít, vụ từ hôn không vui kia vẫn là chuyện xảy ra cách đây không bao lâu, nhưng mẹ ruột hắn Hầu phu nhân Phó Mẫn... thì đã gần tới ba, bốn năm chưa gặp.

Phó Mẫn đã là mẫu thân của ba hài tử, nhưng vẫn như cũ dung mạo mỹ lệ, phong thái hơn người, bà ta mặc một bộ áo lông hồ ly màu đỏ sẫm, bên dưới là váy dài thêu họa tiết mây và nước, búi tóc dùng một cây trâm màu vàng cố định, đi theo bên cạnh Tạ Thái Phi. Phu thê hai người vừa đi vừa thì thầm gì đó, trên mặt đều mang ý cười, hiển nhiên tình cảm rất tốt.

Đương nhiên, nếu không tốt thì sao có thể có chuyện dùng trưởng tử đổi thuốc chứ?

Hai người không nghĩ tới Bạch Diệc Lăng lại ở chỗ này, lúc nhìn thấy hắn cả hai đều giật nảy cả mình, bước chân tức thời dừng lại. Phó Mẫn vốn đang thấp giọng nói gì đó với trượng phu, câu tiếp theo đến bên miệng bị giữ lại, theo bản năng nắm lấy tay áo Tạ Thái Phi.

Diêm Dương liếc mắt nhìn sắc mặt Bạch Diệc Lăng, tiến lên chắp tay, chủ động phá vỡ lúng túng: "Tạ Hầu gia, phu nhân, Bắc Tuần Kiểm ti muốn mời lệnh công tử phối hợp điều tra án ám sát của Phong Thủy Tà Độ vừa phát sinh, nên chúng ta cố tình đến quý phủ gặp."

Y dừng một chút, cuối cùng vẫn nuốt xuống tám chữ khách khí "Nếu có quấy rầy, vạn xin thứ lỗi" phía sau, đưa tay về phái Bạch Diệc Lăng: "Đây là Chỉ huy sứ Bạch đại nhân của bọn ta."

Bạch Diệc Lăng cũng chắp tay qua loa, nhiều thêm một lời cũng lười, nói: "Hai vị tự tiện, chúng ta hỏi Tam công tử những vấn đề nên hỏi xong liền đi."

"Hà Nhi, ôi chao, là con về đấy à!"

Phó Mẫn giống như mới vừa phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng hốt, nhấc váy lên, vội vã đi tới trước mặt Bạch Diệc Lăng, một phen cầm lấy tay hắn.

Bà ta rất dùng sức, lực đạo kia tựa như muốn chứng minh cái gì đó, trong mắt cũng rưng rưng: "Ta đã rất lâu không gặp con, con cao lên rồi này."

So với bà ta kích động, Bạch Diệc Lăng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn đối phương một cái, hô một tiếng: "Phu nhân." Rồi không nói tiếp.

Phó Mẫn ngẩn ra, cảm nhận được sự lạnh nhạt của hắn, dừng một chút rồi buông tay ra, lần này người người đều chính mắt thấy, không phải bà ta làm mẫu thân khắt khe nhi tử, mà là nhi tử không giữ hiếu đạo, không chịu nhận bà ta.

Tạ Thái Phi giận dữ, không chút nghĩ ngợi đã mắng: "Thái độ gì đây hả? Đây là mẹ của ngươi!"

Ngữ khí ông ta nghiêm khắc, đồng thời đi về phía trước hai bước, sắc mặt nhìn qua cực kỳ dọa người. Bạch Diệc Lăng vẫn như trước đứng tại chỗ, lãnh đạm nhìn ông ta, hai cha con bốn mắt gặp nhau, chỉ chốc lát sau, Tạ Thái Phi chậm rãi buông lỏng thân thể, trên mặt hiện ra vẻ suy sụp —— sớm nên rõ ràng, ông ta xưa nay đều không làm gì được đứa con trai này.

Ông ta đỡ lấy thê tử, thấp giọng nói: "Các ngươi muốn hỏi gì, chuyển sang nơi khác mà hỏi."

Mọi người dời địa điểm, đổi đến thư phòng Tạ Thái Phi, kiên trì của Bạch Diệc Lăng đã tiêu hao hết, sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề: "Tạ Tam công tử, ngươi nói Dịch Vương và ngươi là bị cùng một nhóm thích khách bắt đi, bởi vậy ngươi mới có thể đúng lúc nhìn thấy hắn gặp nạn để cứu viện, như vậy ta có một việc không rõ lắm."

Tạ Phàn hỏi: "Cái, cái gì?"

Bạch Diệc Lăng nhìn hắn, nói: "Bọn thích khách không gϊếŧ Dịch Vương, là vì hắn là hoàng tộc Lục thị, muốn dùng hắn để tế trời, như vậy tại sao không gϊếŧ ngươi? Bọn chúng bắt ngươi đi có tác dụng gì đâu?"

Câu hỏi của hắn rất khéo, trước đây chưa có ai hỏi qua, rất khó trả lời, phu thê Vĩnh Định Hầu nghe vậy, cũng đồng thời nhìn về phía tiểu nhi tử.

Tạ Phàn nhất thời ấp úng, sau một chốc mới nói: "Ta cũng không biết, bọn chúng chưa nói."

Bạch Diệc Lăng nói: "À, chưa nói... Vậy thời điểm ngươi bị áp giải, vị trí là phía trước Dịch Vương hay là phía sau Dịch Vương? Dọc theo đường đi có thể nhìn thấy hắn không?"

Vấn đề này thì có thể trả lời, Tạ Phàn thở phào nhẹ nhõm, giọng nói lớn hơn một chút: "Người mang bọn ta ra từ trong vườn mai không nhiều lắm, đường núi rất hẹp, những người này đều xếp thành một hàng dài đi về phía trước, ta là người cuối cùng, Tứ hoàng tử bị người xô đẩy ở phía trước, ta nhìn thấy hắn, nhưng hắn không nhìn thấy ta."

Gã nhớ lại, vẻ mặt và giọng điệu lúc này cũng không giống đang nói dối: "Tên thích khách khống chế ta bị thương rất nặng, cho nên ta mới bị sót lại ở phía sau, áp giải ta đi được một quãng không xa chợt ngã xuống chết, ta nhân cơ hội trốn đi lúc đến một chỗ ngoặt trên đường núi, sau đó thì cứu Tứ hoàng tử."

Gã nói xong, Bạch Diệc Lăng trầm mặc một hồi, lạnh nhạt gọi: "Tạ Phàn."

Tạ Phàn ngẩn ra.

Bạch Diệc Lăng nói: "Tình huống chân chính lúc đó là dạng gì, chỉ có ngươi và Dịch Vương biết, hai người các ngươi muốn kiên trì theo cách nói này, ta cũng không thể phản bác, nhưng có chuyện ta muốn sớm nói cho ngươi nghe."

Tạ Phàn cau mày hỏi: "Chuyện gì?"

Bạch Diệc Lăng lạnh lùng nói: "Nếu trong lời của ngươi có nửa câu nói dối, chính là tội khi quân. Đừng tưởng rằng kết giao với một hoàng tử là đại sự khó lường gì, làm chủ vạn sự chung quy vẫn là Hoàng Thượng. Chỉ là lập một chút công lao nông cạn, ngay cả mình họ gì đều quên mất, thảm án mới phát sinh không mấy ngày đã ở đây mua vui, quả thực không biết lễ độ! Tấu chương hạch tội ngươi ở Ngự Sử đài* ta không ý kiến, thời điểm đó ngàn vạn nhớ phân rõ quan hệ với ta, gặp mặt cũng đừng mở miệng một câu đại ca hai câu huynh đệ mà tự rước nhục vào thân!"

(*) Ngự sử đài là một cơ quan điển hình, chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, đàn hặc các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.

Lời của hắn lãnh ngạnh vô tình, giọng điệu lại cực kỳ khinh miệt, đến cả hai người Diêm Dương cũng nghe mà trong lòng run cầm cập, ba người phủ Vĩnh Định Hầu càng là đột nhiên biến sắc, không đợi Tạ Phàn nói chuyện, Tạ Thái Phi đã tức giận nói: "Cái thứ nghiệp chướng lòng lang dạ sói, ngươi xem ngươi nói tiếng người đó à?"1

Ông ta tức giận đến mức cả người phát run, chỉ tay vào Bạch Diệc Lăng, nói: "Ta biết trong lòng ngươi có oán khí, nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy, đường đường nam tử hán đại trượng phu, nào có thể thù dai đến vậy? Đệ đệ ngươi lập công, được Dịch Vương Điện hạ ưu ái, ngươi nên vui vẻ cho hắn mới phải! Chẳng lẽ nhìn thấy người khác sống tốt ngươi chịu không nổi sao hả?"

Thấy ông ta quát mắng, Thường Ngạn Bác thực sự không nhịn được, cùng Diêm Dương bước lên một bước, đứng ở phía sau Bạch Diệc Lăng, tức giận nói: "Tạ Hầu gia, ngươi không tôn trọng Chỉ huy sứ của bọn ta, chính là sỉ nhục toàn bộ Bắc Tuần Kiểm ti, thỉnh ngươi nói năng cho cẩn thận!"

Bạch Diệc Lăng không quay đầu lại, giơ tay động viên vỗ vỗ Thường Ngạn Bác, hờ hững nói: "Tại sao người muốn cho heo ăn, là bởi vì muốn ăn thịt nó. Tự nhìn lại nhi tử của ngươi xem, khắp toàn thân từ trên xuống dưới có nửa điểm tài cán gì đáng cho người khác mượn sức hắn hay không. Lời đến đây là hết, cáo từ."

Vậy mà dám so sánh gã với heo! Tạ Phàn tức muốn nhảy dựng lên, kết quả Bạch Diệc Lăng phất phất tay, dẫn người đi ra bên ngoài được hai bước liền dừng lại, xoay người nói: "Còn nữa, diều hâu thích ăn thịt thối, Uyên Sồ* thì không. Ta không có hứng thú với vị trí Thế tử của quý phủ, sau này hãy thu lại mấy thủ đoạn hại người vụng về kia đi, bằng không lần tới không chỉ đơn giản là sứt mẻ mấy cái đầu thôi đâu!"

(*) Một loài chim phượng. Phượng có năm loại, chia theo màu thì xích (đỏ) là Phượng, thanh (xanh) là Loan, hoàng (vàng) là Uyên Sồ, bạch (trắng) là Hồng Hộc, tử (tím) là Nhạc Trạc1

Bạch Diệc Lăng đi rồi, bầu không khí vẫn luôn thoải mái vui vẻ mấy ngày nay của phủ Vĩnh Định Hầu biến mất không còn sót lại chút gì. Tạ Phàn giật giật môi, còn đang chìm đắm trong giận dữ vì bị nhục nhã, thình lình phía sau truyền đến một tiếng quát khẽ:

"Tiểu súc sinh, còn không mau quỳ xuống!"

Tạ Phàn bỗng nhiên phục hồi tinh thần, nhìn thấy phụ thân sắc mặt tái xanh, bỗng nhiên ý thức được mấy câu Bạch Diệc Lăng trước khi đi đã nói chính là vạch trần chuyện gã đã làm, trong lòng nhất thời "lộp bộp" một tiếng, vội vã quỳ xuống nói: "Phụ thân, người nghe nhi tử giải thích."

Tạ Thái Phi nhìn gã cười lạnh: "Không cần kêu, ta đương nhiên phải nghe ngươi giải thích. Nghe một chút xem nhi tử của ta là làm sao anh dũng cứu Dịch Vương Điện hạ, rồi còn nghe thêm ngươi đã làm chuyện tốt gì trong vườn mai!"

Lúc này Tạ Phàn mới ý thức được, vừa nãy Tạ Thái Phi để yên cho Bạch Diệc Lăng hỏi chuyện chỉ là vì giữ gìn mặt mũi, kỳ thực cũng đang hoài nghi sự việc mình cứu Lục Hiệp. Mà trong yến hội gã hãm hại Bạch Diệc Lăng, có biết bao con mắt cùng nhìn, cho dù hiện tại không nói, Tạ Thái Phi cũng có thể dễ dàng tra ra, thời điểm đó chỉ sợ sẽ càng bị phạt nặng hơn.

Phó Mẫn nói: "Phàn Nhi, chuyện đại ca con nói rốt cuộc là ý gì? Nếu con gây họa gì lại còn gạt cha mẹ, tới lúc xảy ra chuyện thì ai tới giúp con được đây?"

Đôi môi Tạ Phàn run rẩy, do dự một hồi, cuối cùng nơm nớp lo sợ kể lại chuyện đã xảy ra.

"Cho nên Tứ hoàng tử căn bản không phải ngươi cứu, các ngươi chỉ là ở nửa đường tình cờ gặp mà thôi?!" Giọng điệu Tạ Thái Phi cũng thay đổi, không biết là sợ sệt hay là phẫn nộ, "Công lao như vậy ngươi cũng dám bịa đặt!"

Tạ Phàn giải thích: "Không phải ta muốn nói dối, là sau khi ta và Dịch Vương Điện hạ tình cờ gặp nhau, nói chuyện rất hợp nên kết giao bằng hữu. Dịch, Dịch Vương nói, sau khi ra ngoài thì nói ta cứu hắn, đối với hắn mà nói không tổn thất gì, nhưng đối với ta mà nói là công lớn, hai chúng ta liền... Hắn đường đường là Vương gia, sao có thể có mưu đồ gì với ta! Cũng chỉ là lấy lòng thôi."

Tạ Thái Phi tức giận tiến lên đạp gã một cái, quả thực cảm thấy Bạch Diệc Lăng vừa nãy mắng mấy câu không thể đúng hơn nữa: "Ngươi đến cùng có não hay không! Vậy hắn đường đường là Vương gia, thì cần gì phải đi lấy lòng ngươi!"

Tạ Phàn sợ đến cả người run cầm cập, vội vã ôm đầu trốn ra phía sau mẫu thân, thoạt nhìn muốn bao nhiêu uất ức là có bấy nhiêu, hoảng loạn nói: "Phụ thân! Phụ thân đừng đánh! Chuyện này đến cả Bạch Diệc Lăng cũng không hỏi ra được, chỉ có Dịch Vương Điện hạ biết, chỉ cần chúng ta cắn chết không nói, sẽ không ai biết được! Thánh thượng đã cho ban thưởng ta rồi mà!"

Chính là như vậy mới phiền phức, sự tình đã truyền ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện gì, vậy thì không còn khả năng cứu vãn nữa!

Tạ Thái Phi lửa giận dâng lên, lại nghĩ đến chuyện Tạ Phàn vu hại Bạch Diệc Lăng, càng không thể nhịn được nữa, đến sau án thư lấy ra roi quất ngựa, kéo Tạ Phàn lại đây, đè gã xuống đất quất mấy roi.

Ông ta cả giận mắng: "Ngươi thật là biết kiếm lợi, chính mình không có bản lĩnh thì thôi, còn học đòi mấy thứ chiêu số thâm độc! Ca ca ruột của mình mà cũng dám vu hại, ngươi cho rằng ca ca ngươi không có tiền đồ giống như ngươi sao? Nếu vị trí Thế tử này có thể đến phiên ngươi, thì chắc sang ngày hôm sau Hầu phủ đã sụp đổ rồi!"

Phó Mẫn vốn đang ngồi một bên, thấy cảnh này bỗng nhiên đứng bật dậy, đau lòng gần chết, bà ta há miệng, vốn muốn ngăn cản trượng phu, do dự một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Tạ Phàn vừa đau đớn vừa sợ hãi, trong lòng sinh ra một luồng phẫn hận, hận ý này không chỉ nhằm vào Bạch Diệc Lăng hại gã xui xẻo, còn có cha mẹ trước mặt. Rõ ràng từ nhỏ đến lớn người dưới gối tận hiếu là gã và nhị ca, Bạch Diệc Lăng mỗi lần gặp người trong nhà chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, ban nãy hắn nói như vậy, Tạ Thái Phi đều không động hắn một ngón tay, bây giờ còn bởi vì chuyện của Bạch Diệc Lăng mà đánh đập mình, mẫu thân cũng không cản lại.1

Gã khổ sở đến cực điểm, cảm thấy cha mẹ thực sự quá bất công, căn bản không có ai thật tâm thương yêu mình.

—— Tạ Phàn hiển nhiên không có cân nhắc đến khả năng Tạ Thái Phi vốn đánh không lại Bạch Diệc Lăng, càng không cảm thấy bản thân gã thiếu đòn.

Phó Mẫn thấy Tạ Thái Phi đánh nhi tử mấy roi, tức giận cũng đã phát tiết một ít, tìm đúng thời cơ tiến lên kéo lấy tay áo ông ta, khuyên nhủ: "Phu quân, hài tử còn nhỏ, chậm rãi dạy dỗ, ngươi đừng đánh nó nữa."

Nếu không phải bình thường bà ta cưng chiều nhi tử, Tạ Phàn cũng sẽ không biến thành vô dụng như thế này, mà Tạ Thái Phi từ trước đến giờ không nỡ trách cứ thê tử mình, cánh tay bị bà ta ôm cũng buông xuống.

Năm đó ông ta đáp ứng Phó Mẫn, tuyệt đối sẽ không nạp thϊếp, nhưng hai người kết hôn ba năm không con, làm cho lão phu nhân Hầu phủ, cũng chính là mẫu thân Tạ Thái Phi cực kỳ không thích, Tạ Thái Phi kẹp ở giữa thê tử và mẫu thân vô cùng khó xử.1

Phó Mẫn biết ông ta khó xử, không màng thân thể, thử nghiệm các loại thảo dược có lợi cho việc thụ thai, rốt cục tại năm thứ tư sinh ra Bạch Diệc Lăng, năm thứ năm lại lần nữa mang thai, sinh hai huynh đệ sinh đôi là Tạ Tỉ và Tạ Phàn.

Hàn độc trong người bà ta cũng là bởi vì những thảo dược này gây nên, mỗi khi nhớ tới chuyện này, Tạ Thái Phi đều sẽ cảm thấy mềm lòng, có được hài tử không dễ, yêu thương cưng chiều một chút cũng hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng cục diện bây giờ thì biết nên làm cái gì đây?

Ông ta nhìn Tạ Phàn mặt mũi tèm lem nằm trên đất, nghĩ đến hình ảnh Bạch Diệc Lăng vừa nãy phẩy tay áo bỏ đi, trong lòng cảm thấy thất vọng lại uể oải, một đống tuổi rồi, việc nhà lại thật hỏng bét.

Tạ Thái Phi thở dài: "Ngươi còn khuyên ta, nó đúng là đã gây ra đại họa rồi."

- -------------------------------------------------------

Lời editor: Về vấn đề dùng đại từ nhân xưng để gọi các nhân vật, mình nghĩ mình nên giải thích chút, phòng trường hợp các bạn đọc mà thấy rối. Trong truyện có một số nhân vật mình dùng cố định một đại từ nhân xưng, ví dụ như Bạch Diệc Lăng (hắn), Lục Dữ (y), Lục Khải (hắn ta), Hoàng Thượng (ông), v.v. Còn những nhân vật khác thì tùy trường hợp mà mình dùng từ để gọi khác nhau, mà mục đích là để phân biệt khi hai hay ba, bốn người cùng đối thoại, đoạn miêu tả đó là chỉ ai, vì trong QT chỉ có một đại từ là "hắn". Cho nên đó là lí do mà ở chương trước mình để Tạ Phàn là "y", nhưng qua chương này để thành "gã", nói chung là để phân biệt thôi, không có ý gì đặc biệt. Nói chung là mấy bạn cũng không cần nhớ từ nào dùng cho ai đâu, vào truyện vào ngữ cảnh là biết ngay thôi.

Còn về nhân vật Hàn tiên sinh, mấy chương trước mình có để là "lão", nhưng mà mình chợt nhớ ra trong truyện miêu tả ông này là "đạo sĩ trung niên", nên sau này mình cũng sẽ đổi từ gọi nhân vật này. Ừm, xin lỗi vì sai sót này của mình.

Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã đọc đến đây và cũng cảm ơn vì đã ủng hộ "Ta, biết đoán mệnh, không dễ chọc". Mình không giỏi ăn nói nên ít khi trả lời bình luận, nhưng mình rất cảm ơn những bình luận của các bạn (mình đều đọc hết đó ^^). Thực ra thì dạo này m̶̶̶̶̶ì̶̶̶̶̶̶̶n̶̶̶̶̶h̶̶̶ ̶̶̶l̶̶̶̶̶ư̶̶̶̶̶ờ̶̶̶̶̶i̶̶̶ toàn gặp chương dài nên ra chương khá chậm (//▽//), mình sẽ cố gắng tìm lại phong độ trong thời gian sớm nhất có thể 。゚(TヮT) ゚。, mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình nha. Yêu thương