Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 26: Bé cưng về nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh nến sáng chói mắt, Bạch Diệc Lăng trang phục lộng lẫy, thần thái tiêu diêu tự tại, ngồi trước cửa sổ tựa như mỹ nhân trong tranh, tuy Trương Minh ngồi đối mặt với người này, lại cảm thấy mình dường như thấp hơn một bậc, không còn dám trưng ra cái vẻ tự phụ tự kiêu kia nữa.

Hắn ta ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi quá lớn mật rồi! Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ta chính là quý khách của Dịch Vương! Ngươi chớ mà xằng bậy."

Cái người bắt hắn ta tới đang đứng phía sau chợt "xì" cười, tháo mặt nạ xuống vứt đi, là một tiểu tử anh tuấn trẻ tuổi.

Bạch Diệc Lăng thản nhiên nói: "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không xằng bậy, ta không có hứng thú với nam nhân. Ngày hôm nay mời đạo trưởng đến là bởi vì nghe nói ngươi và đệ đệ ta quan hệ rất tốt, cho nên ta làm đại ca cũng muốn thân cận với ngươi một chút."1

Trương Minh ngồi ở đây ngắn ngủi có một chốc, trong lòng đã xoay chuyển mười bảy mười tám suy nghĩ, suy đoán Bạch Diệc Lăng rốt cuộc nghĩ gì, gọi mình đến nơi này là vì cái gì, nhưng hắn ta thế nào cũng không ngờ rằng, đối phương bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.

Trong lòng Trương Minh nhất thời vô cùng căng thẳng, cứng rắn nói: "Ngươi đang nói cái gì, ta căn bản nghe không hiểu. Đệ đệ của Bạch Chỉ huy sứ, sao ta có thể quen biết được!"

Bạch Diệc Lăng hếch cằm.

Nam nhân trói hắn ta tới chính là Thường Ngạn Bác, y lập tức đi lên, nhanh chóng mò khắp toàn thân Trương Minh, rất nhanh moi ra được mấy thỏi vàng từ đai lưng hắn ta, để hết lên bàn cùng với ngân phiếu lấy được trước đó.

Bạch Diệc Lăng liếc nhìn tên cửa hàng trên ngân phiếu, cười lạnh một tiếng.

Trên mặt Thường Ngạn Bác cũng lộ ra nụ cười, cầm lấy một thỏi vàng gõ gõ vào lòng bàn tay, cười khà khà nói: "Lục ca, người này nói không quen biết Tạ tam lang, trong tay lại có nhiều ngân phiếu của Tạ tam lang như vậy, xem ra chính là một tên trộm, thật là vô liêm sỉ mà."

Tim Trương Minh đập bình bịch, không hiểu bọn họ làm sao biết được mình cấu kết với Tạ Phàn, hắn ta vẫn không muốn thừa nhận, mạnh miệng nói: "Vu oan giá họa cũng phải dùng thủ đoạn cao minh hơn chút chứ, tiền bạc này rõ ràng là Dịch Vương Điện hạ thưởng cho ta. Ngươi tự nhiên nói cái gì mà Tạ tam lang, ta nào có biết kia là ai! Lẽ nào ngân phiếu biết nói chắc?"

Hắn ta cho rằng Bạch Diệc Lăng hơn phân nửa là đang hù dọa, mình đã nói như vậy, bọn họ cũng không thể đi tìm Tứ hoàng tử đối chất, cuối cùng không thể phân rõ phải trái, mình cũng đâu còn cách nào.

Nhưng Trương Minh không hiểu con người Bạch Diệc Lăng —— hắn chỉ phân rõ phải trái ở thời điểm hắn muốn phân rõ phải trái, chủ yếu nhất vẫn phải xem tâm tình.1

Bạch Diệc Lăng nhàn nhạt nói: "Ngươi đừng cho rằng ta đang lừa ngươi. Lúc nãy trong tửu lâu, ngươi giả vờ tính mệnh cho người khác, cố ý nói năng lỗ mãng, cao cao tại thượng, kỳ thực đều chỉ là lót đường. Ngươi vốn không quen biết ta, nhưng từ ban đầu lúc ngươi tiến vào, trước hết khóe mắt liếc nhìn xác định phương hướng của ta, nếu ta đoán không sai, cái thăm đó là ngươi cố ý vứt về chỗ ta."

Hắn khinh thường liếc Trương Minh một cái: "Còn nữa, chuyện ta mở miệng bác bỏ ngươi, hiển nhiên là ngoài dự liệu của ngươi, ngươi còn cố ý lặng lẽ nhìn sắc mặt Tạ Phàn, để nghiệm chứng xem lựa chọn của ngươi có chính xác không."

Chi tiết nhỏ nhặt đến vậy, chính hắn ta cũng không nhớ nổi, vậy mà còn có người để ý? Trương Minh nói: "... Trí tưởng tượng của Bạch Chỉ huy sứ thật phong phú, lẽ nào ngươi phá án cũng đều dựa vào những suy đoán như vậy sao?"

Đã rất lâu rồi Thường Ngạn Bác chưa từng thấy ai dám quăng não đi mà đối đáp Bạch Diệc Lăng như vậy. Ban đầu Bạch Diệc Lăng vốn muốn phái một thủ hạ đi bắt Trương Minh, là Thường Ngạn Bác nghe nói chuyện này kỳ dị, xung phong nhận việc để tới vây xem, chủ động ôm việc vặt này. Bây giờ y quả nhiên vô cùng thỏa mãn.

Y cười nói: "Tiểu đạo sĩ, không có kiến thức thì đừng nói ra mất công người ta biết mình dốt, ngân phiếu và vàng thỏi phủ Vĩnh Định Hầu dùng qua đều có thể mang đi kiểm tra để xác định, nếu ngươi thật sự không thẹn với lương tâm, vậy chi bằng ta đi báo quan thử xem?"

Y làm bộ muốn đi, Trương Minh lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Chờ một chút!"

Bạch Diệc Lăng vẫn khách khí như trước: "Đạo trưởng có lời gì muốn nói?"

Trương Minh nói: "Ta, ta đúng là có biết Tạ tam công tử, ngân phiếu này là gã cho ta... Gã, gã muốn làm quen ta, nhưng ta sợ nếu chuyện này bị Dịch Vương Điện hạ biết được sẽ không tốt, vẫn, vẫn chưa đồng ý... Cho, cho nên gã mới đưa cho ta tiền, muốn lấy lòng ta... Á!"

Hắn ta vừa nói xong câu cuối cùng, trước mặt bỗng nhiên thẳng bay đến một đạo ngân quang, Trương Minh theo bản năng nghiêng đầu, ngân quang xẹt qua một bên đầu hắn ta, cắt ra một cái lỗ lớn trên lỗ tai.

Trương Minh chỉ cảm thấy bên tai mát lạnh, ngay sau đó trở nên đau nhức, kinh hãi đến biến sắc còn tưởng lỗ tai mình đã trực tiếp bị cắt mất, lập tức kêu lên thảm thiết.

Giờ đã hơn nửa đêm, hắn ta gọi lớn tiếng như vậy, toàn bộ phủ trạch vẫn yên lặng như cũ, không làm kinh động bất kỳ ai, tựa như một toà tử trạch.

Ngay cả đạo sĩ có thể thông âm dương cũng không nhịn được cảm thấy sợ hãi trong lòng, sau khi kêu mấy tiếng, mạnh mẽ bức ép mình ngậm miệng lại.

Một con dao cắt cam màu bạc lẳng lặng nằm dưới đất, trên lưỡi dao dính đầy máu.

Bạch Diệc Lăng thay đổi tư thế ngồi, tay vừa cầm dao của hắn không nhiễm chút vết bẩn nào, vẫn trắng nõn như trước, đặt trên tay vịn ghế gỗ đàn hương màu đỏ sẫm, hai bên làm nổi bật lẫn nhau, có một loại đẹp đẽ khác thường.1

Hắn thâm trầm nói: "Trương Minh, ngươi có thể lựa chọn không nói, thế nhưng ta không thích người khác nói dối trước mặt ta."

Trương Minh run lập cập, lần đầu tiên từ sâu trong nội tâm hắn ta ý thức rõ ràng sự đáng sợ của người trước mặt này.

Trong ngữ khí hắn ta đã mang theo cầu xin mà chính mình không nhận ra: "Bạch Chỉ huy sứ, có câu thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe. Ta biết ngày hôm nay tính mệnh cho ngươi có lẽ ngươi cũng không muốn nghe, nhưng bần đạo đều đã nói thật lòng. Tuy nhiên... mệnh số con người cũng không phải là không có cơ hội thay đổi, nếu như Bạch Chỉ huy sứ cảm thấy không hài lòng, ta có thể làm phép, thử sửa lại mệnh cho ngươi..."
« Chương TrướcChương Tiếp »