Chưa chịu thôi nữa hả? Mẹ nó, còn tính cái gì nữa mà tính!
Trương Minh ỷ có Dịch vương làm chỗ dựa, chỉ là thứ dân mà dám tùy tiện bình luận làm nhục con cháu nhà quyền quý, nhiều người ngoài mặt không nói, trong lòng thì xem thường, nào có ai còn tình nguyện đứng ra vô duyên vô cớ chịu nhục nhã? Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, nhưng không có ai nói câu nào.
Nhìn thấy tình hình trước mắt, Lục Hiệp trái lại rất đắc ý, cười lớn: "Ngũ đệ, đạo trưởng này của ta có bản lĩnh chứ hả? Ngươi xem mọi người đã sợ đến vậy luôn kìa."
Lục Dữ "Ờ" một tiếng.
Bạch Diệc Lăng không rảnh để ý đến cục diện trước mắt, hắn đang nỗ lực giao lưu với hệ thống nhan cẩu: "Ngươi trước tiên bình tĩnh một chút, có chuyện gì thì nói rõ ràng... Chuyện đoán mệnh ta một chữ cũng không biết đâu!"1
【Xin lỗi, kí chủ. Hình thức PK một khi mở ra, không chiến đến ta sống ngươi chết sẽ không đóng lại.】
Hệ thống vừa dứt lời, trước mắt Bạch Diệc Lăng hiện ra một giao diện, trong hai khung hình tròn hai bên viết tên hắn cùng với Trương Minh, còn tự động chèn thêm ảnh chân dung vào, khung hình tròn không ngừng xoay, phát ra ánh sáng năm màu, chữ VS ở giữa đỏ rực thiếu chút nữa chọc mù mắt chó, toàn bộ giao diện trông vô cùng sặc sỡ, khiến người ta không khỏi nhớ đến vị tú bà quanh năm tô lục chuốt hồng ở Xuân Phong Lâu.1
Bạch Diệc Lăng không nói, ngưng thần, ánh sáng trên giao diện từ từ ảm đạm, khung tròn thuộc về hắn có xu thế vỡ vụn!
Hệ thống chưa từng thấy chuyện như vậy, bị dọa sợ thật rồi, còi báo động cũng biến âm, phát ra một tiếng 【coong ——】thật dài.
【coong —— thỉnh kí kí kí kí chủ chú ý, trân trọng sinh mệnh, trân trọng hệ thống, không nên làm hư hao giao diện hệ thống! Cưỡng ép cởi trói với hệ thống, không chỉ tạo thành thương tổn đối với hệ thống, kí chủ cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!!!】
Bạch Diệc Lăng lạnh nhạt hỏi: "Ai bảo ngươi chưa được ta đồng ý đã cưỡng chế tuyên bố nhiệm vụ?"
Hệ thống muốn khóc luôn rồi, những tiểu đồng bọn khác trước mặt kí chủ của mình đều là vênh váo tự đắc nắm quyền sinh sát, uy phong đến bậc nào! Đến phiên nó thì lại xui xẻo như vậy! Đi theo một kí chủ một lời không hợp đã đuổi chạy người xuyên việt, một lời không hợp còn còn còn còn muốn cùng hệ thống đồng quy vu tận!11
【coong coong coong —— thỉnh thỉnh thỉnh kí chủ bình tĩnh, bổn hệ thống, chỉ, chỉ là không muốn nhìn thấy gu thẩm mỹ của mình bị sỉ nhục... Không! Bổn hệ thống chỉ là không muốn nhìn thấy kí chủ và người này bị đánh đồng với nhau!】
【Chỉ cần kí chủ đồng ý phối hợp hoàn thành PK, bổn hệ thống tình nguyện miễn phí cung cấp toàn bộ hiệu ứng đặc biệt và spoilers!】
【Đệt! Nói một câu đi người anh em! Ta cũng là vì bảo vệ mỹ nhan thịnh thế ngươi đó có được không! Nhìn tên Trương Minh lớn lên khó coi kia kìa, ngươi nguyện ý bị hắn hạ thấp đi hả? Ngươi như vậy hai ta không ai có lợi hết! Có chuyện gì thì nói rõ ràng đừng nóng vội được không?!】
【... Ta sai rồi được chưa, lần sau không dám nữa có được không hở?】
Ban đầu Bạch Diệc Lăng quả thật có chút tức giận, từ nhỏ đến lớn hắn dị thường chán ghét loại cảm giác bị ép làm việc này, nhưng nghe hệ thống kêu rên một thôi một hồi, lại khiến người ta dở khóc dở cười. Hắn đè xuống ý cười, giả vờ lạnh lùng nói: "Được rồi, lần sau không được viện cớ nữa."
Làm sao lợi dụng suy nghĩ để loại trừ kẻ địch muốn xâm lấn đầu óc, là do hắn lĩnh ngộ được trong quá trình không ngừng đấu tranh với người xuyên việt. Hắn vừa dứt lời, hệ thống rõ ràng có thể cảm giác được một cỗ sát khí vô hình tản ra, giao diện vừa nãy xám trắng một giây, đèn màu lại bắt đầu lấp loé như lúc đầu.
Bạch Diệc Lăng nói: "Lúc ta đuổi người xuyên việt đi thì y đang đoán mệnh, khi đó có không ít người từng nhìn thấy bộ dạng của ta, vậy nếu bây giờ ta ra mặt, có khi nào sẽ bị người ta coi là Hàn tiên sinh chân chính kia không?"
Hệ thống rất biết điều đáp: 【Lúc kí chủ mới vừa thành công đoạt lại thân thể đã từng lấy mặt nạ xuống. Nhưng khi đó đúng lúc hệ thống một lần nữa trói buộc với thế giới, dữ liệu hỗn loạn, ký ức của dân chúng không rõ ràng. Kí chủ muốn cho người ta nhận ra thì có thể làm cho bọn họ khôi phục dữ liệu ký ức, không muốn để cho người ta nhận ra thì cứ bảo trì trạng thái mơ hồ.】
Bạch Diệc Lăng: "Ngoan."
Hệ thống: 【QAQ, quấn lấy một kí chủ như thế này thực sự là tạo nghiệp mà!】
Bạch Diệc Lăng và hệ thống ngươi tới ta đi, hoàn toàn không chú ý tới xảy ra chuyện gì bên ngoài, mãi đến tận khi khóe mắt thoáng thấy một thứ bay về phía mình, Bạch Diệc Lăng theo bản năng tiếp lấy, bỗng nghe thấy có người cười nói: "Là Bạch Chỉ huy sứ kìa!"
Bạch Diệc Lăng ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại, phát hiện mình cầm trong tay chính là một mũi tên đã bỏ phần mũi nhọn, hiển nhiên, người tiếp theo Trương Minh định đoán mệnh chính là hắn.
Lúc này không đoán chữ, Trương Minh chỉ để Bạch Diệc Lăng viết sinh thần bát tự lên trên giấy đưa đưa cho mình, hắn ta liếc mắt nhìn rồi lập tức thở dài.
Trong mắt Bạch Diệc Lăng có chút nghiền ngẫm: "Trương đạo trưởng, bát tự của ta có vấn đề gì sao?"
Trương Minh khẽ thở dài một cái, đáp: "Mạng của ngươi nếu chỉ thoạt nhìn, vốn là vô cùng tốt, sinh ở nhà đại phú đại quý, bản thân thông tuệ đa trí. Nam hài chính là thăng quan tiến tước, một đời trôi chảy, nữ hài chính là nghiêng nước nghiêng thành, mẫu nghi thiên hạ. Đáng tiếc, lại phạm vào thân duyên sát."
Có người hỏi: "Cái gì gọi là thân duyên sát?"
Trương Minh nói: "Ngày sinh tháng đẻ đối nghịch với cha mẹ huynh đệ, mệnh cách quỷ dị như vậy, chú định thân duyên lãnh đạm, một đời cô tịch. May là ta thấy vị đại nhân này có lẽ là từ nhỏ đã phiêu bạt bên ngoài, như vậy cũng may, ngươi mới có thể sống đến bây giờ. Có mệnh phú quý, lại không có số hưởng thụ phú quý, chưa cùng người thân tử biệt, lại muốn sống sờ sờ mà chia lìa —— thật là đen đủi."
Bạch Diệc Lăng nghe được lời như vậy, nhưng không lộ ra thần sắc kinh hoàng phẫn nộ như Chu công tử lúc nãy, hắn ôn hòa ngắt lời Trương Minh: "Trương đạo trưởng."
Trương Minh sửng sốt: "Sao vậy?"
Nhạc phường ở xa xa truyền tới tiếng sao trúc, làm cho âm thanh Bạch Diệc Lăng rõ ràng đang ở trước mặt lại giống như ở rất xa, tự dưng tăng thêm mấy phần thần bí.
Hắn nói: "Thực không dám giấu giếm, về phương diện phong thuỷ thuật số, ta cũng có biết chút ít. Mặc dù không có cách nào tự tính mệnh cho mình, nhưng từ chuyện của Chu công tử, ta với Trương đạo trưởng có chút cái nhìn bất đồng đây."
Bắc Tuần Kiểm ti bọn họ quanh năm tiếp xúc với các loại án mạng ly kỳ và tà giáo vu thuật, vì cần cho phá án, biết rõ những thứ đồ này ngược lại cũng đúng là hợp tình hợp lý.
Ánh mắt Trương Minh sa sầm xuống, bên môi treo lên nụ cười khinh thường, hỏi Bạch Diệc Lăng: "Không biết Bạch Chỉ huy sứ có cao kiến gì vậy?"
Bạch Diệc Lăng đáp: "Ta cho là, cái chữ "Sáp" kia, Trương đạo trưởng giải sai rồi."
Tạ Phàn ngồi ở đằng xa, nhìn vị huynh trưởng từ nhỏ đã bị chia cách với mình này, thời điểm Bạch Diệc Lăng vừa mở miệng, gã ta vốn đang nhíu chặt mày, nhưng nghe đến chỗ này, thực sự không nhịn được âm thầm bật cười một tiếng.
—— mặc dù biết với tính cách không nuốt giận vào bụng của hắn tất nhiên sẽ mở miệng nói gì đó, nhưng lần mượn cớ này lại có chút không được tốt rồi.
Dựa vào hiểu biết của Tạ Phàn về Bạch Diệc Lăng, từng ấy năm tới nay, mỗi khi đối phương gặp phải nghi án mà nghe người ta nói có quỷ quái quấy phá, đều sẽ bác bỏ, còn điều tra ngọn ngành vụ án tới cùng, có thể thấy được những thứ ở phương diện này, cho dù hắn có biết, cũng sẽ không tin.
Bây giờ Bạch Diệc Lăng nói như vậy, rõ ràng là muốn tìm tìm một chứng cứ phản bác Trương Minh, nhưng đàm luận huyền học trước mặt đại sư, đây không phải là tự tìm phiền phức sao?
Trương Minh từ xưa đến nay kiêu căng tự mãn, cay nghiệt tự phụ, nhưng không thể phủ nhận, hắn ta đúng là có mấy phần bản lãnh thật sự, nghe Bạch Diệc Lăng hoài nghi thì không khỏi nhướng mày, chuẩn bị nói chút lời khó nghe.
Mà lúc này, Lục Dữ ở bên cạnh đã nhẹ nhàng tiếp lời: "Bản vương luôn rất hứng thú với môn đoán chữ này, cũng muốn nghe kiến giải của Bạch Chỉ huy sứ một chút, mời nói đi."
Y vừa mở miệng, người khác cũng không ai dám mở miệng trêu chọc hắn nữa, Trương Minh không thể làm gì khác hơn nghẹn là một bụng bất mãn, miễn cưỡng chắp tay đáp: "Đúng vậy, mong được nghe tường tận."
Bạch Diệc Lăng nói: "Vừa nãy lúc Chu công tử trắc nhân duyên, nói ra chữ "Sáp", Trương đạo trưởng giải thích chữ này chia làm thủy, nhận, chỉ, trên trời có nhận, nhưng bởi vì mặt đất trơn trợt mà bước chân không ngừng, cho nên không cách nào nhìn thấy ánh sáng, không có con đường phía trước, đây không thể nói là không có hợp lý, nhưng ngươi quên một thứ, đó chính là họ của Chu công tử."
Vẻ mặt Trương Minh rất khó coi, hỏi: "Họ Chu có gì hiếm gặp sao?"
Bạch Diệc Lăng nhíu mày, lấy tay chấm chút nước trà, viết một chữ "Chu" lên bàn, nói: " "Võng hộ chu chuế", "Chu lân hỏa liệp"*, chữ này có ý mặt trời mọc lên ở phương đông, nếu mặt trời mọc, thì làm sao còn tối nghĩa chứ? Trái lại, chữ "Sáp" chỉ gió táp mưa sa đều đã qua, theo đó chính là cảnh tượng mây trắng sau mưa. Theo góc nhìn của ta, nhân duyên như vậy, tất sẽ thành."
(*) Raw ghi là "网户朱缀", "朱鳞火鬣". Cụm thứ hai trích trong Liễu Nghị truyện của tác giả Lý Triều Uy, bản dịch ghi là "(Rồng) vây vẩy rực như lửa hồng", còn cụm thứ nhất thì mình có tìm mà không hiểu @@. Bạn nào biết nghĩa cụm này có thể nói để mình thêm chú thích nha. Còn họ "Chu" có nghĩa là màu đỏ.
Lời này của hắn hoàn toàn tương phản với quan điểm của Trương Minh, người ngoài nghề nghe cũng thấy mạch lạc rõ ràng, không khỏi dồn dập lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Trương Minh biến sắc, ngay cả chính Chu công tử sau khi coi xong nhân duyên vẫn luôn ngồi ở trong góc buồn bực cũng phải thầm kêu lên.
Cho dù y rất hận Trương Minh không để lại mặt mũi cho mình, nói chuyện khó nghe, nhưng cũng không cho rằng đối phương tính sai sự thật. Lúc này Chu công tử theo bản năng muốn tin tưởng lời giải thích có lợi cho mình của Bạch Diệc Lăng, rồi lại không dám tin, trong lòng rất là rối rắm.
Bạch Diệc Lăng nhỏ giọng nói: "Hệ thống, ngươi tùy thời chuẩn bị đi nha."
Trên giao diện PK, ảnh chân dung Trương Minh không ngừng lấp lóe: 【Kí chủ yên tâm! Tên này xấu xí, nhất định sẽ thua!】1
Ban đầu Trương Minh còn có chút đề phòng, nhưng nghe Bạch Diệc Lăng nói xong không khỏi bật cười ha hả, châm chọc: "Bạch Chỉ huy sứ thực sự là học thức uyên bác, tài ăn nói cũng tốt, xem bói một chữ cũng không biết mà còn có thể bịa ra một phen đạo lý lạ đời như thế."
Hắn ta chắp tay với hai vị Vương gia ở chủ vị, nói: "Nhị vị Điện hạ, bần đạo nhiều năm tu tập huyền học thuật số, chưa từng gặp phép tính nào cưỡng từ đoạt lý đến vậy. Bạch Chỉ huy sứ đây quả thực là đang tiêu khiển người!"
Trong lòng Bạch Diệc Lăng yên lặng tán thành: Đúng, ngươi nói đúng.
Hắn đúng là đang nói bậy.
Trước đây tuy rằng hệ thống có tặng cho một quyển cái gì mà bí kíp đoán mệnh, nhưng hắn chưa từng liếc mắt lấy một cái, bây giờ nói mấy lời này hoàn toàn là bởi vì vừa nãy hệ thống đã spoil cho hắn.
Hệ thống nói, trong 《 Cẩm tú sơn hà 》, người trong lòng của Chu công tử cũng khá có hảo cảm với y, nhưng hôn ước trên người nàng có ẩn tình khác, một tháng trước cũng đã không còn hiệu lực, chỉ là nhà trai chưa từng nói rõ tâm ý mình, nữ hài người ta đương nhiên cũng không tiện chủ động đi tới nói với người ta hôn ước của mình hủy bỏ rồi, bởi vậy mới tạo thành hiểu lầm như bây giờ.
Bởi vậy Bạch Diệc Lăng căn bản là đã biết kết quả rồi, theo cái kết luận này nói đông nói tây suy diễn một trận, biến chữ "Sáp" này thành dấu hiệu đại cát đại lợi, duyên trời tác hợp.
Việc này cũng coi như là gian lận, nhưng không có nhiều thời gian để suy ngẫm trước sau, ở trước mặt mọi người không chút nghĩ ngợi chậm rãi mà nói, còn có thể lừa gạt đa số người, phần nhanh nhẹn và bình tĩnh này cũng không phải kẻ bình thường có thể làm được.
Việc của người đã hết, bước kế tiếp muốn xem, chính là hệ thống có đủ ra sức hay không.
Mấy người đang ngồi đây cơ bản đều là người ngoài nghề, không hiểu quy củ môn đạo này kia của Trương Minh, bọn họ chưa nghe ra Bạch Diệc Lăng nói có chỗ nào không đúng, nhưng thấy Trương Minh nói đến chắc chắn, cũng quay sang nhìn Bạch Diệc Lăng, muốn nghe xem hắn giải thích như thế nào.
Chỉ thấy Bạch Diệc Lăng không vội không hoảng, đáp: "Nói tới mức độ này mà Trương đạo trưởng còn chưa tin, ta cũng không còn cách nào. Như vậy hay là phái người đi tìm người trong lòng Chu công tử nghiệm chứng một chút xem sao?"
Hắn cố ý nói như vậy, quả nhiên vừa nghe xong, Chu công tử đã lộ vẻ mặt do dự: "Nhà của nàng ở thành Bắc, đi qua đi lại cũng phải hai canh giờ..." Chỉ là vui đùa mà thôi, ai mà có kiên trì phiền ở chỗ này chờ kết quả?
Hơn nữa, hấp tấp lỗ mãng đi hỏi như vậy, lỡ như dọa sợ cô nương nhà người ta thì làm sao bây giờ?
Ngay cả vị trí địa khái nơi ở của cô nương cũng coi không ra, còn nói cái gì hôn với chả ước, đây không phải đang gạt người thì là cái gì? Nếu mà nghe lời người này, đến cửa bái phỏng khiến mình nổi danh*, vậy cũng thật là không thể khách khí với hắn được.
(*) Chỗ này ý Chu công tử là nếu tới nhà crush hỏi mà bị từ chối thì thành ra ai cũng biết mình thích người ta, nhục không để đâu cho hết =)))))
Trương Minh cười nói: "Hà tất phải phiền phức vậy? Như vầy đi, nhân duyên nhân gian là do Nguyệt Lão chưởng quản, đoạn tình này của Chu công tử đến cùng có thể được thành toàn hay không, chúng ta mời lão nhân gia đến hỏi một chút, chẳng phải sẽ biết sao?"
Giọng điệu hắn ta mang theo khıêυ khí©h, đắc ý dào dạt, vừa nói ra quả nhiên khiến bốn phía khϊếp sợ, không biết ai thất thanh hỏi: "Làm sao có thể thỉnh cả thần xuống được?"
Trương Minh nở nụ cười khinh thường, kêu người mang tới một cái bàn, một toà điện thờ, hắn ta đặt thần vị của Nguyệt Lão vào điện thờ, sau đó thắp hương vái.
Mọi người nín thở ngưng thần chờ đợi, vẻ mặt Trương Minh cũng trở nên nghiêm nghị, tay kết thành Linh Tê ấn, miệng niệm chú thỉnh thần:
"Đoàn viên dưới trăng tương tư thụ, ngàn dặm nhân duyên điểm nhất chú, ái hận tình thù không dính thân, Đại Thánh Đại Từ lập môn hộ. Cẩn thỉnh Nguyệt Lão đại từ bi, niệm niệm từ tâm hiện thần uy!"
Theo lời hắn ta niệm tụng, bên trong điện thờ quả thực hiện ra hào quang, ánh đỏ lóe lên, Lục Hiệp cả kinh làm đổ rượu ra mà cũng không phát hiện.
Lục Dữ hơi nhíu mày, ngón tay nhẹ nâng lên như định làm chút gì đó, nhưng ngay sau đó y lại liếc mắt nhìn Bạch Diệc Lăng một cái, phát hiện đối phương thần sắc nhàn nhã, đáy mắt mang theo trêu tức.
Thần sắc này Lục Dữ đã quá quen thuộc, y dừng lại, bỗng nhiên nở nụ cười, thả lỏng thân thể, một lần nữa lười biếng dựa trở về chỗ ngồi.
Ánh sáng lấp loé, thần dị khó lường, Trương Minh cắm nén hương trong tay vào lư hương, hô lên: "Hiện!"
Ánh sáng... tắt.
Điện thờ khôi phục một mảnh vắng lặng, mấy nén hương trong lư hương toàn bộ bị bẻ gãy.
Trương Minh: "!!!"
Mọi người: "???"
Dù có là người không hiểu chuyện đến mấy cũng có thể rõ ràng, cống hương bị gãy, đây là điềm cực xấu đó!
Trương Minh toát mồ hôi lạnh, vội vã đổi hai nén hương khác, đốt lại lần nữa.
Lửa vẫn cháy nhưng không chạm tới đầu nén hương, tay Trương Minh run rẩy không ngừng, hương lại một lần nữa đứt đoạn mất!
Xung quanh rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
【Đã hoàn thành chuẩn bị hiệu ứng đặc biệt, xin hỏi có đưa vào sử dụng không?】
Bạch Diệc Lăng suy nghĩ một chút, ở phía dưới khung thoại chọt một cái lên chữ "Có", Lục Dữ đã đúng lúc mở miệng: "Xem ra vị thần hôm nay Trương đạo trưởng không mời được. Bạch Chỉ huy sứ, ngươi có cách nào không?"
Ánh mắt hai người chạm nhau, Bạch Diệc Lăng hiểu ý Lục Dữ, bất giác mỉm cười: "Thần miễn cưỡng thử một lần."
Tạ Phàn ở góc phòng cảm thấy có chút không đúng, sốt sắng nhìn chằm chằm tình cảnh trước mặt.
Bạch Diệc Lăng chậm rãi đi đến trước điện thờ, do dự một chút. Niệm chú như Trương Minh thì hắn sẽ không làm, muốn giả vờ giả vịt bày mấy cái tư thế nhảy nhót như lên đồng thì quá ngu.
Suy nghĩ một lát, vẫn là làm thế nào cho thoải mái là được.
Bạch Diệc Lăng khẽ cười, bấm tay gõ nhẹ hai lần lên mặt bàn trước điện thờ, cất giọng nói: "Nguyệt Lão tiên sư, chúng ta ngóng trông chờ đợi, ngại gì mà không đi ra gặp mặt một lần?"
Hắn vừa gõ vừa hỏi, không khí xung quanh bỗng nhiên chuyển động dập dờn như sóng nước, hoa sen trong vắt, ánh sáng vàng tỏa ra rực rỡ, Nguyệt Lão áo đỏ râu bạc trắng, mang theo hào quang quanh thân, từ giữa không trung lừng lẫy hạ phàm!
【Hiệu ứng đặc biệt đưa lên: Nguyệt Lão - một đứa.】