Cùng chơi đùa với Tứ hoàng tử ở gian bên cạnh là một vài con cháu thế gia, vốn khí thế hùng hổ đến đây vấn tội, kết quả đều bị một tiếng "Tứ ca" này chấn động.
Những người vào sau cũng có không ít người biết Lục Dữ, khi thấy khuôn mặt tuấn mỹ đang cười tủm tỉm kia, nhận ra đã gặp phải một sát tinh không trêu chọc nổi, tên nào cũng thầm kêu xui xẻo, chen chúc nhau co cụm lại một bên, nhường chỗ cho hai vị hoàng tử tự đi giao lưu.
Lục Hiệp lúc này mới phản ứng được, trên người gã rất đau, muốn xả giận rồi lại không xả được nên đang cực kỳ bực bội, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Là ngũ đệ sao. Ngươi đến tửu lâu sao không dùng bữa, còn đạp đổ vách tường, ngươi ăn no rửng mỡ à?"+
Lục Dữ cười đáp: "Không ăn no. Phía ta bên này còn chưa bưng đồ ăn lên đã nghe thấy bên cạnh thật náo nhiệt, muốn nhìn một chút xem ai mà uy phong ghê, với lại đang đùa cái gì mà khiến các vị hưng phấn đến thế. Không nghĩ tới lại là tứ ca, thấy các ngươi vui vẻ như vậy, cho ta chơi chung với nha?"
Tuy rằng vị Điện hạ này vừa tới Kinh đô không bao lâu, thế nhưng y có bao nhiêu khó nhằn thì không ai không biết. Từ trước đến giờ ngang ngược chưa nói, bên trên còn có cha ruột là Hoàng đế che chở, chỉ nhìn cái tính tình dùng một đạp này đạp Tứ hoàng tử của y, toàn bộ Đại Tấn không có người thứ hai dám làm được như vậy.
Mắt thấy trong lời hai người đầy mùi thuốc súng, cục diện cứng ngắc, mọi người hai mặt nhìn nhau, một tên công tử tuấn tú mặc cẩm bào màu lam đậm thấy tình huống này không đúng, vội vàng tiến lên cười làm lành hòa giải: "Hoài Vương Điện hạ, vừa nãy bọn ta uống nhiều rượu, nhất thời sơ suất, kính xin ngài thông cảm..."
Gã ta vừa mở miệng, nụ cười trên mặt Lục Dữ nháy mắt biến mất, y lạnh lùng quát: "Không phải chuyện của ngươi, cút sang một bên!"
Bạch Diệc Lăng đứng bên ngoài thấy cảnh này, lông mày hơi nhíu lại, chỉ vì có lẽ bản thân Lục Dữ không quen biết cái người bị quát kia, nhưng hắn thì lại biết rất rõ —— kia chính là con thứ ba của Vĩnh Định Hầu Tạ Thái Phi, Tạ Phàn, cũng chính là đệ đệ ruột của Bạch Diệc Lăng.
Vĩnh Định Hầu nổi danh thương yêu thê tử, đường đường là Hầu gia, nhưng ngay cả một thị thϊếp cũng không nạp, chỉ cưới một Hầu phu nhân là Phó Mẫn, kết hôn ba năm vẫn không có con, lão Hầu gia ép Tạ Thái Phi nạp thϊếp nhưng Tạ Thái Phi không chịu.
Vì thế vợ chồng hai người khắp nơi tìm thầy hỏi thuốc, rốt cục vào năm thứ tư sinh ra trưởng tử Bạch Diệc Lăng, năm thứ năm lại sinh hai anh em sinh đôi Tạ Tỉ và Tạ Phàn, lúc này mới hoàn toàn dẹp bỏ ý định bức bách nạp thϊếp của trưởng bối trong nhà, mà chuyện Bạch Diệc Lăng bị đưa đi, thì sẽ nói sau.
Lúc này, nhị đệ Tạ Tỉ vốn từng được đổi hôn với Vương tiểu thư không ở Kinh đô, lão tam Tạ Phàn thì lại luôn thích theo sau Tứ hoàng tử làm chó săn, Bạch Diệc Lăng không có ý định tiến lên nhận người thân, tà tà liếc đối phương một cái. Chỉ thấy Tạ Phàn bị Lục Dữ quát sợ đến mức run lên, không nói hai lời, lập tức cút ra xa.
Dù gì đi nữa Tạ Phàn cũng là người của mình, Lục Hiệp nhíu nhíu mày, trên mặt là vẻ khó nhẫn nhịn, hỏi: "Lão ngũ, ngươi cố ý không cho ta mặt mũi đúng không?"
Khóe môi Lục Dữ thoáng cong lên, y đứng chắp tay, hờ hững đáp: "Mặt mũi tứ ca ta đương nhiên phải cho, chỉ là xin cho đệ đệ nhắc nhở một câu, hiện tại chiến sự giữa Tấn Quốc và Mông Cổ đang căng thẳng, phụ hoàng không muốn cho gian tế cơ hội trà trộn vào, đã hạ chỉ người Hồ không được vào kinh. Ai vi phạm, gϊếŧ."
Chữ "gϊếŧ" cuối cùng từ giữa đôi môi y phát ra, giọng điệu kia rõ ràng cũng không thể gọi là nhấn mạnh gì, lại khiến Lục Hiệp cùng với đám huân quý ở đây đồng thời lạnh lẽo trong lòng.
Hoàng Thượng quả thật có ý chỉ như vậy, nhưng đối với người bình thường cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy, nữ tử người Hồ phần lớn đều dung mạo mỹ lệ, am hiểu vũ đạo, hơn nữa tính tình mạnh mẽ lớn mật, vẫn luôn là ái sủng của không ít quan to quý nhân.
Nhìn thấy lợi nhuận cực lớn trong đó, cho dù quan phủ có cấm, vẫn có rất nhiều kẻ buôn người ngụy trang những nữ nhân này sau đó lén lút đưa đến Kinh đô, cung cấp cho người khác vui đùa. Chuyện như vậy chỉ có thể ngầm tiến hành, mọi người cũng tự hiểu mà không nói ra, vừa nãy nữ nhân được Lục Hiệp ôm ngã vào gian của Lục Dữ, sau đó rất nhanh đã đứng dậy đi ra ngoài, không nghĩ tới ánh mắt Lục Dữ lại sắc bén như vậy.
Trên mặt Lục Hiệp xanh trắng đan xen, cuối cùng biến thành một nụ cười nhiệt tình: "Đa tạ ngũ đệ nhắc nhở, là vi huynh lỗ mãng. Đương nhiên đương nhiên, lần sau tuyệt đối sẽ không rồi! Vừa nãy là chúng ta lỗ mãng, ai chà, thật là xin lỗi."
Vừa rồi cũng không ai biết người trong gian này là ngươi, nói chuyện quả thật là có quá phận chút, hà tất tính toán chi li.
Đến tận giờ phút này gã mới nguyện ý nói câu "Xin lỗi", sau đó thân mật vỗ vỗ vai Lục Dữ, lại nói: "Kỳ thực... Ngũ đệ à, ngươi cũng có chút hiểu lầm rồi, nữ nhân cũng như bữa ăn sáng, chỉ là chút vật ăn kèm khi uống rượu vui chơi. Những người này đều là tùy tiện nhặt từ bên ngoài mang vào, tứ ca cũng không chú ý đâu là Hồ cơ đâu là Hán nữ. Cũng như ngươi nuôi một bầy chó, chẳng lẽ còn tỉ mỉ phân rõ chủng loại từng con hay sao?"
Lục Dữ cười cười, không phát biểu.
Lục Hiệp và y bất hòa đã lâu, bị Lục Dữ bắt được nhược điểm, chỉ lo đối phương bám riết không tha, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nữ nhân vẫn chỉ là thứ yếu, thứ tốt ở nơi này hôm nay là thứ khác. Ta tìm được một tiểu đạo sĩ, biết rất nhiều thứ thần kỳ, ngũ đệ, ngươi cũng tới xem một chút nào."
Thấy bầu không khí giữa hai vị hoàng tử đã có hơi hòa hoãn, đám con ông cháu cha bị Lục Dữ hù đến nơm nớp lo sợ xung quanh cũng âm thầm mạnh mẽ thở phào một cái. Tạ Phàn nhịn xuống khó chịu khi bị Lục Dữ quát, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với bên ngoài.
Gần đây vụ án lửa quỷ lưu truyền khắp nơi trong Kinh đô, vì Bạch Diệc Lăng có công phá án nên được thưởng một thanh bảo đao và rất nhiều vàng bạc, còn được Hoàng Thượng chính miệng khen ngợi.
Chuyện này làm cho việc công bố công văn lập Thế tử Vĩnh Định Hầu phủ tăng lên một ít biến số. Trưởng tử Bạch Diệc Lăng từ nhỏ đã ra khỏi phủ, nhưng tên vẫn được viết trên gia phả, con thứ Tạ Tỉ năm ngoái vào trong quân, trước mắt không ở Kinh đô, con thứ ba Tạ Phàn mặc dù không xuất sắc như hai vị huynh trưởng, nhưng là người được sủng ái nhất trong nhà.
Vốn người có hy vọng nhận tước nhất là Tạ Tỉ, nhưng sau khi chuyện hoán thân bị vạch trần, tuy rằng không phải ý của chính Tạ Tỉ, cũng khiến thanh danh của y bị ảnh hưởng, Tạ Phàn cảm thấy, gã ta cũng có thể tranh thủ một chút, vì vậy cố ý dùng vài Hồ cơ lấy lòng Lục Hiệp, hy vọng có thể được Tứ hoàng tử ủng hộ.
Lục Hiệp vốn cũng rất vui vẻ, nhưng ai nghĩ tới cái tên Hoài Vương Điện hạ khó chơi này lại đột nhiên từ đâu lòi ra chứ? Tạ Phàn nháy mắt với hạ nhân bên ngoài, ra hiệu bọn họ trước tiên đi xử lý Hồ cơ, tránh lưu lại nhược điểm để người ta bắt thóp.
Kết quả tại thời điểm thu hồi ánh mắt, gã ta vô tình thoáng nhìn, còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, bật thốt lên: "Là ngươi? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?!"
Lục Hiệp mắng: "Ồn ào cái gì vậy?"
Mọi người đồng thời nhìn theo hướng bọn họ, Tạ Phàn hơi dừng lại một chút, kéo ra một nụ cười, nói: "Hóa ra là... đại ca."
Bạch Diệc Lăng không phản ứng gã ta, vòng qua Tạ Phàn đi vào gian riêng, mỉm cười hành lễ nói: "Dịch Vương Điện hạ, Hoài Vương Điện hạ."
Lục Hiệp vốn đang nhíu mày, nhìn thấy hắn lại nở nụ cười, đánh giá Bạch Diệc Lăng từ trên xuống dưới một lát, nói: "Chà, Bạch đại nhân cũng ở đây sao, thật là khéo. Một quãng thời gian không gặp, dáng dấp của ngươi trái lại càng ngày càng anh tuấn."
Lục Dữ lườm gã một cái, dường như muốn mở miệng, Bạch Diệc Lăng cũng đã đáp một câu "Điện hạ quá khen", đẩy câu nói có chút khinh bạc này đi mất.
Trạch An vệ trực thuộc Thiên tử, cấp bậc không tính là quá cao, quyền lực trong tay lại lớn, thời kỳ Thái tổ triều chính rung chuyển, Chỉ huy sứ thậm chí nắm cả quyền trực tiếp chém gϊếŧ quan lại triều đình.
Tuy rằng sau khi đương kim Hoàng Thượng kế vị đã thu lại bớt quyền lực, nhưng thành viên trong Trạch An vệ ngày càng trẻ, vui tai vui mắt biến thành một trong những tiêu chuẩn để chọn lựa, dù quyền thế không còn như dĩ vãng, nhưng bọn họ lại được hưởng thụ đãi ngộ cao hơn quan chức phổ thông mấy phần, những hoàng thân quốc thích nếu có gặp họ, đại đa số đều cung kính có thừa.
Mà Lục Hiệp thì không giống như vậy, gã không coi ai ra gì riết quen rồi, tính cách táo bạo lỗ mãng, lúc trước khi Lục Dữ mới vừa về Kinh đô đã dám ở ngay trước mặt Hoàng Thượng mặt nói mấy lời ganh tị, bây giờ bị chèn ép nên tâm tình không tốt, hiển nhiên muốn trút giận lên kẻ khác.
Gã liếc nhìn Tạ Phàn bị Bạch Diệc Lăng bỏ qua một bên, rồi nói với Bạch Diệc Lăng: "Có điều gương mặt ngươi lớn lên có chút nữ tính không nói, tính cách cũng coi như một nam nhân. Bạch Chỉ huy sứ, không phải ta nói ngươi chứ, chuyện đã qua nên quên thì quên đi. Tạ Phàn là đệ đệ ruột của ngươi, cũng từng làm thư đồng cho bản vương, gặp mặt mà lạnh lùng trừng mắt, vậy lại cho thấy ngươi hẹp hòi."
Bạch Diệc Lăng biết tính khí vị Tứ Điện hạ này, mẫu phi gã xuất thân không thấp, nhưng bản thân Lục Hiệp lại là kẻ bất tài, không được Hoàng Thượng yêu thích. Cũng vì như vậy, gã mới càng thích tranh cao luận thấp, chuyện gì cũng muốn giáo dục người ta một chút, để thể hiện mình bất phàm, vì vậy khi gã nói ra lời này cũng chẳng khiến người ta bất ngờ mấy.
Hắn không vội không giận, đang muốn mở miệng, Lục Dữ đã nói trước: "Tứ ca, mèo bắt chuột là bổn phận, chó bắt chuột chỉ có thể bị người ta coi là chó điên. Ngươi thân là Thân vương một nước, không đi quan tâm quốc gia xã tắc, hay an an ổn ổn hưởng thụ vinh hoa phú quý, việc nhà người ta ngươi quan tâm làm cái gì?"7
Lục Hiệp đột nhiên biến sắc, tức giận quát: "Lục Dữ!"
Đối mặt lửa giận của gã, Lục Dữ cũng không để ý lắm, xòe quạt xếp ra, nhẹ nhàng phẩy phẩy hai cái, nói: "Đang là mùa đông mà sao nóng vậy nhỉ? Nhất định là do có nhiều người không liên quan đây mà. Đi, chúng ta vào đi thôi."
Y nói xong, như không có chuyện gì xảy ra, dẫn đầu tiến vào một gian riêng nguyên vẹn khác, bỏ lại Lục Hiệp còn đang thở phì phò đứng đó.
Lục Hiệp và Lục Dữ bất hòa với nhau quen rồi, quả thực đã bị y lôi ra toàn bộ thù hận, sớm vứt sự tình vừa nãy của Bạch Diệc Lăng ra sau đầu.
Lúc mới bắt đầu nghe Lục Hiệp chỉ trích Bạch Diệc Lăng, Tạ Phàn còn âm thầm sảng khoái, bây giờ ngược lại hi vọng hai vị tổ tông ai cũng đừng nói nữa, vội vã hòa giải: "Trương đạo trưởng mà Dịch Vương Điện hạ vừa nãy nhắc đến đã mời tới, chi bằng hai vị Điện hạ hãy ngồi xuống thưởng thức nhé."
Lục Hiệp vung tay áo, thở phì phò đi vào trước rồi ngồi xuống.
Vừa nãy tuy rằng Bạch Diệc Lăng đứng ở bên ngoài, nhưng cũng nghe thấy Lục Hiệp và Lục Dữ nói nơi này có vị đạo trưởng thần kỳ, bây giờ nghe Tạ Phàn nhắc lại, không khỏi nhớ đến chuyện phủ Nhϊếp Thái sư vừa nãy, chần chờ một lát rồi cũng theo mọi người đi vào ngồi xuống.
Lục Dữ và hắn ôm ý nghĩ giống nhau, sau khi Trương đạo trưởng vào cửa, hai người không hẹn mà cùng nhìn về người kia.
Lục Dữ quét người này từ trên xuống dưới, đã xác định, người này tuyệt đối không phải kẻ Nhϊếp gia đυ.ng phải —— bất kể là tuổi tác hay ngoại hình, đều rõ ràng không phù hợp.
Tiểu đạo sĩ trước mặt bất quá chừng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, một thân đạo bào không cũ không mới được giặt sạch sẽ, trên mặt mang vẻ lãnh đạm đặc trưng của cao nhân.
Hắn ta hành lễ với Lục Hiệp và Lục Dữ, sau đó cung kính khom người với những người khác.
Lục Hiệp có ý định để tiểu đạo sĩ này kiếm chút mặt mũi về cho mình, mở miệng nói: "Ngũ đệ, Bạch Chỉ huy sứ, ngày hôm nay coi như các ngươi có phúc được thấy. Vị tiểu đạo trưởng này tên là Trương Minh, là đệ tử đắc ý nhất của một vị cao nhân đắc đạo. Bản lĩnh hắn rất lớn, có thể khiến hư không sinh hoa, oan hồn thủ thỉ, liếc mắt một cái có thể biết kiếp sau kiếp này, mệnh số luân hồi, lời hắn nói chưa từng không chuẩn. Nào, để hắn biểu diễn cho các ngươi xem một phen."
Bạch Diệc Lăng cười không đáp, Lục Dữ nhíu mày: "Chà, nghe thật là tò mò, đến đây đi, để bản vương mở mang tầm mắt nào."
Tạ Phàn gọi tới mấy tiểu nhị, một lần nữa đổi sang một gian riêng lớn, hai vị hoàng tử ngồi ở giữa chủ vị, những người khác lần lượt tự ngồi xuống hai bên, Bạch Diệc Lăng và Tạ Phàn hờ hững liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều chọn vị trí cách đối phương xa nhất.
Lục Hiệp nói: "Chu công tử, vừa nãy trước khi lão ngũ đến, bản vương nhớ người rút trúng thăm là ngươi hả?"
Cuối cùng cũng coi như muốn bắt đầu một chút đề tài thoải mái thú vị, con trai của Chu Ngự sử vội vàng đáp: "Đúng vậy, thần rút trúng một chữ "Sáp" (涩)."
Lục Hiệp cảm thấy hứng thú hỏi: "Vậy ngươi muốn hỏi gì?"
Chu công tử: "Chuyện này..."
Trong lòng y có chút chần chờ, dáng vẻ ấy của Dịch Vương, rõ ràng là coi chuyện đoán mệnh của bọn họ thành một trò tiêu khiển, Chu công tử không muốn trước mặt mọi người bị đạo sĩ phân tích tỉ mỉ, mà cũng không thể không nói, nhất thời không nghĩ ra mình muốn tính cái gì.
Lúc này, Trương Minh đạo trưởng quay lại, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Chu công tử, trên khuôn mặt thanh tú không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Chu công tử chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương lạnh lẽo, như là đang nhìn mình nhưng lại chẳng để mình vào mắt, cảm giác xúc động không nói ra được nhẹ nhàng đánh một cái lên trái tim y, làm người ta cảm thấy ngỡ ngàng.
Đang trong lúc hoảng hốt, đối phương đã từ từ nói: "Ngươi muốn tính nhất chính là nhân duyên."
Chu công tử giật nảy mình, không khỏi hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Lục Hiệp đắc ý nói: "Bản vương đã sớm nói, Trương đạo trưởng cái gì cũng có thể coi ra. Trương đạo trưởng, vậy ngươi tính toán một chút, nhân duyên của Chu công tử bên trong chữ "Sáp" là ý gì đi."
Chu công tử há miệng, tựa như muốn ngăn cản, mà Trương Minh nghe được Lục Hiệp nói, đã mở miệng:
"Sáp, có thể chia làm ba phần là thủy (氵, nước), nhận (刃, lưỡi đao), chỉ (止, dừng lại), nhận nằm phía trên, rõ ràng cần phải dừng lại, nhưng có thủy ở bên cạnh, mặt đất trơn trợt, muốn dừng cũng không dừng được, có thể nói là không có cách nào thấy ánh sáng, không có con đường phía trước."
Sắc mặt Chu công tử trắng bệch, miễn cưỡng nói: "Đa tạ đạo trưởng, ta biết rồi. Ngươi... Ngươi không cần nói nữa."
Vậy cũng không được, chỉ nói mấy câu như thật như giả này, làm sao có thể thể hiện ra Trương đạo trưởng thần cơ diệu toán chứ? Lục Hiệp nói: "Nói tiếp nói tiếp, Chu công tử, ngươi lại không làm chuyện đuối lý, mọi người nghe một chút coi chuyện là làm sao?"
Nghe Lục Hiệp nói, trong mắt Lục Dữ loé lên một tia khinh thường nhàn nhạt, nhưng y cũng không mở miệng.
Trương Minh nói: "Đa tình dễ đau lòng, người Chu công tử yêu thích, là nữ nhân đã định thân, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán mới là kết quả tốt nhất. Đáng tiếc, nam không đủ quân tử, nữ không tuân nữ tắc, vẫn không ngừng lui tới..."
Hắn ta nói bằng một giọng điệu thuyết giáo xem thường, vô cùng khiến người ta lúng túng, Chu công tử cũng không phải người hiền lành, e ngại mặt mũi Dịch Vương mới không phát hỏa, nhưng ngữ khí đã cứng ngắc hoàn toàn: "Đạo trưởng nói lời này hơi quá rồi. Hai chúng ta vốn ngẫu nhiên quen biết, tuy sau này có lui tới, nhưng vẫn luôn tuân thủ lễ nghĩa, coi như đúng là ta thích nàng, cũng là yên lặng yêu thích ở trong lòng, chưa từng biểu lộ ra, lẽ nào như thế cũng không được sao?"
Trương Minh cười lạnh, không chút lưu tình đáp: "Sáp, là trong "hối sáp" (tối nghĩa, khó hiểu), đã ám chỉ trong lòng ngươi muốn một dạ hai lòng, nhân phẩm nghèo nàn. Nữ nhân đã định thân còn lui tới với nam nhân bên ngoài, chẳng lẽ còn cần biểu lộ ra sao? Ngươi dám nói ta tính quẻ không hợp lý?"
Đừng nói bản thân Chu công tử, ngay cả Bạch Diệc Lăng nghe đến đó cũng không khỏi âm thầm cau mày. Trương Minh này có lẽ thật sự có mấy phần bản lĩnh, nhưng hắn ta hùng hổ doạ người như vậy là ỷ có Dịch Vương làm chỗ dựa, trước mặt mọi người lại đạp mặt mũi của người khác xuống dưới chân để biểu lộ ra sự thần thông của mình, cái tên này thật là low*.
(*) Raw dùng chữ 没品, là ngôn ngữ hiện đại mang nghĩa tiêu cực nói về phẩm cách của một người, có thể hiểu là bại hoại (trên baike nói đây là một trong những từ hot nhất năm 2009)
Mà chuyện này cũng làm cho Bạch Diệc Lăng chợt nhớ tới, hệ thống của mình hình như cũng có một cái công năng đoán mệnh, mấy ngày trước còn cho hắn một quyển gì mà "Những điều cần có để trở thành thần toán".
Hắn nảy sinh ý nghĩ bất chợt, Trương Minh tính mệnh chuẩn như vậy, có lẽ cũng có đồ gì đó của hệ thống.
【Bổn hệ thống là độc nhất vô nhị! Loại người nhan sắc như kia làm sao có khả năng nắm giữ hệ thống!】
Âm thanh máy móc đột nhiên kích động vang lên dọa Bạch Diệc Lăng sợ hết hồn.
Hệ thống phát tiết một câu xong liền giải thích: 【Trong thiết lập của thế giới gốc, không bài xích sự tồn tại của quỷ, thần, huyền học, Trương Minh quả thực nắm giữ một ít kỹ năng bói toán, chỉ là so với bổn hệ thống thì kém xa!】
Bạch Diệc Lăng không cẩn thận lắm miệng, thuận tiện hỏi một câu: "Có phải không?"
【Ting!!! Định luật sáng tác: Sau lưng mỗi vai phụ dương dương tự đắc, là vai chính đang chuẩn bị vả mặt.】
【Hệ thống ngẫu nhiên tuyên bố nhiệm vụ: Mở ra môi trường PK, để Trương Minh biết ai mới thật sự là thần toán!
Thưởng tích phân: +100.】
Bạch Diệc Lăng: "..."
Tiếng Lục Hiệp truyền tới từ bên cạnh: "Đùa một chút mà thôi, Chu công tử đừng để trong lòng, nào nào nào, chúng ta lại tìm người rút thăm đi!"