Chương 7: Thời gian tự do, quỷ trên vách tường!

Trên người gấu bông khắp nơi đều là mảnh vá, có một chỗ bị rách, bông vải lộ hết ra ngoài.

Tần Nặc có chút ấn tượng với gấu bông.

Là quản lý chính của nhà hàng, chức còn cao hơn Pinocchio.

Cô gái nhìn gấu bông, mỉm cười hỏi: "Làm sao?"

Vẻ mặt tò mò rất giống một con người vô hại, rõ ràng vừa rồi mới bóp chết một con quỷ!

Tần Nặc cho rằng sẽ xảy ra chuyện lớn, không ngờ gấu bông lại nói: "Quý khách, để biểu đạt sự áy náy của chúng tôi, bữa hôm nay sẽ miễn phí, lần sau khi ghé lại nhà hàng của chúng tôi, sẽ được hưởng ưu đãi 50%."

"Thế sao, vậy mai ta lại đến, hi vọng ngày mai đầu bếp có thể khiến ta hài lòng."

Cô gái nhảy khỏi ghế, quay người ra khỏi nhà hàng.

Chuyện này thường xuyên xảy ra ở thế giới kinh dị, chỉ cần bản thân đủ mạnh, thì bản thân chính là quy tắc tùy ý định đoạt.

Đồ ăn những bàn bên đều bị bẩn nhưng những khách hàng kia không dám nói gì chỉ đưa mắt nhìn cô gái rời đi.

Cô gái kia kinh khủng đến mức nào, chuyện đấy Tần Nặc không biết, thành thật làm xong việc mới là chuyện cậu nên làm.

Ban ngày của thế giới kinh dị mãi mãi là một màu u ám, không có ánh nắng, không phần biệt buổi trưa.

Không biết qua bao lâu, Tần Nặc hoàn thành công việc lên đơn sáu lần.

Thư giãn gân cốt, Tần Nặc nhẹ nhõm thở một hơi: "Không biết chỗ hai người Lưu Giai Kỳ sao rồi."

Tuy không có hảo cảm với Uông Dương nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, trong thế giới coi mạng người như cỏ rác này, cùng là con người với nhau Tần Nặc vẫn chúc cậu ta may mắn.

Sau lưng truyền đến khí lạnh thấu xương, giống như có một đôi mắt dán sát sau gáy.

Tần Nặc quay đầu thấy Pinocchio đứng bên cạnh, lặng im không một tiếng động.

"Tôi làm xong việc rồi." Tần Nặc giải thích.

"Người biểu hiện rất tốt, hai tiếng tiếp theo cậu được quyền tự do, đương nhiên,tự do chỉ giới hạn trong nhà hàng, không được ra khỏi nhà hàng."

Nói xong, Pinocchio liền đi.

"Ý là chỉ cần ở trong phạm vi nhà hàng, mình có thể đi bất cứ đâu?" Tần Nặc suy nghĩ một chút, xoay người đi đến cửa sau.

Sau mười phút.

Tần Nặc đến trước một tòa nhà, đây là khu vựa phụ trách tất cả nhân viên tạp vụ.

"Có lẽ Đường Minh bị phân đến nơi này?"

Vừa lẩm bẩm, Tần Nặc vừa đẩy cửa ra.

Trong sảnh lớn có một bà lão còng lưng đang mò mẫm trên sàn tìm gì đó.

"Bà à, bà đang tìm gì vậy?" Tần Nặc hỏi thử, nhìn quần áo bà lão mặc trên người, có thể thấy bà lão là con quỷ phụ trách tòa nhà này.

Bà lão như không nghe thấy, tiếp tục tìm tới tìm lui.

"Bà đang tìm kính à?" Tần Nặc muốn tìm giúp bà lão, mới nhấc chân lên đã phát hiện có một thứ hình tròn lăn đến bên chân.

Là một con mắt.

Khóe miệng Tần Nặc co giật, nhặt con mắt lên, đưa cho bà lão: "Bà ơi, bà muốn tìm cái này đúng không?"

Bà lão cầm lấy nhét vào trong hốc mắt đen kịt, mặc dù con mắt đã về đúng chỗ nhưng nhìn vẫn rất kì lạ.

Bà lão mỉm cười: "Cảm ơn nhé, cậu bé!"

"Không có gì, bà à, tôi có thể đi loanh quanh một lát không." Tần Nặc hỏi.

Nói xong lại bổ sung thêm: "Tôi là nhân viên ở sành trước."

Bà lão quỷ khoát tay áo, một bên đấm lưng, một bên đi vào phòng.

"Nơi này không được đi lung tung, rất dễ bị lạc đường."

Tần Nặc nhìn bà lão đi vào phòng, rồi mới quay lên tầng.

Hành lang tầng hai rất dài, có rất nhiều phòng to nhỏ khác nhau xếp theo thứ tự, trên hành lang chất đầy rác, mùi thối lan ra từ nhà vệ sinh.

Tần Nặc men theo hành lang, đi đến cuối hy vọng có thể gặp được bạn cùng lớp.

Nhưng rất nhanh cậu phát hiện mặc kệ mình đi như thế nào, trước mắt đều tốt đen, đi mãi đi mãi vẫn không thấy điểm cuối.

"Cái quỷ gì đây?" Tần Nặc nhíu mày.

Đây không phải là câu nghi vấn.

Mà thật sự có quỷ đang ám cậu!

Trong lúc ngơ ngác, trên vách tường đột nhiên vươn ra một đôi tay trắng bệch, nắm lấy bả vai Tần Nặc, muốn kéo cậu vào vách tường.

"Con chuột hoang ở đâu ra, tới làm đồ ăn cho ta sao?"

Rất nhiều bàn tay trắng bệch thò ra, quấn kín mít toàn thân Tần Nặc.

"Ta là nhân viên phục vụ của nhà hàng!!"

Tần Nặc hô to.

"Ở chỗ này, do ta quản."

Con quỷ trên vách tường không sợ uy hϊếp.

"Mẹ!" Tần Nặc lấy ra Chùy Toái Cốt, hung hăng nện vào tường.

Máu trên Chùy Toái Cốt giống như có ma lực, đập vào một cái, trên tường xuất hiện một cái lỗ nhỏ rất nhiều máu đen chảy ra từ đó.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên!

"Ngươi lấy được quỷ vật này ở chỗ nào?" quỷ trên vách tường dường như rất sợ Chùy Toái Cốt.

Một chùy đập xuống, Tần Nặc liền phát hiện chức vị của con quỷ này không cao, hơn nữa thực lực cũng chẳng ra làm sao.

Cười lạnh nói: "Ông đây không có chút sức mạnh này thì sao dám mò đến đây? Dám chạm vào ông đây lần nữa, có tin ta đập chết ngươi không?"

Quỷ trên vách tường im lặng.

Tần Nặc biết nó sợ.

"Con mắt Ác Ma: Ngươi đã dọa sợ quỷ trên vách tường, nhận được quỷ vật —— Nhân Cốt đinh!"

Nghe thấy âm thanh của hệ thống, vẻ mặt Tần Nặc càng thong dong: "Hỏi ngươi một câu thì ngươi trả lời một câu, thì ta sẽ không tìm ngươi nữa."

"Trong tòa nhà này, có bao nhiêu con người?"

Nó vẫn luôn ở trên vách tường, chắc chắn biết không ít việc.

"Hôm qua có 20 người tới đây, đã chết 4 người."

"Có thấy người bào quấn khăn trên trán không?"

Đường Minh rất thích bóng rổ, có thể là do khoe khoang, cũng có thể là do được phái nữ yêu thích, nên mỗi ngày đều buộc một cái khăn trên chán.

"Thật cao, thật gầy, mặc quần áo màu đỏ?"

Mắt Tần Nặc sáng lên: "Đúng vậy, cậu ta ở đâu?"

"Cậu ta phụ trách dọn dẹp phòng vệ sinh ở tầng này, nhưng ta thấy cậu ta sắp chết rồi."

Không chờ Tần Nặc hỏi, quỷ trên vách tường nói luôn: "Nếu ngươi muốn biết nguyên nhân, cứ đi đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang thì biết."

Tần Nặc quay đầu nhìn thấy hành lang tối tăm hiện ra rõ ràng sau khi quỷ khí tan.

Tần Nặc cũng không vội đi, mà lấy ra Nhân Cốt đinh, lấy Chùy Toái Cốt đập mạnh dính lên vách tường.

Giống như lấy một cái que sắt chọc vào miếng pho mát, trong nháy mắt Nhân Cốt đinh ghim chặt vào vách tường.

Quỷ trên vách tường hoảng sợ hét hên: "Ngươi làm cái gì thế?!"

"Đề phòng ngươi giở trò, trước tiên để lại cái đinh này ở trên tường, nếu ta có thể quay lại an toàn, sẽ lấy ra giúp ngươi." Tần Nặc nói.

Quỷ trên vách tường cảm giác được Nhân Cốt đinh ở bên trong, giống như bị tiêm vào một loại thuốc độc, làm nó hoảng sợ.

"Con chuột chết tiệt!!"

Âm thanh tức giận vang vọng cả hành lang.

Tần Nặc mặc kệ nó la hét, đi về phía cuối hành lang.

Cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy phòng vệ sinh.

Cửa bị khóa trái, cũng có quỷ khí nồng đậm từ bên trong tỏa ra, từ ra nhìn vào, giống như một cánh cửa nối liền với địa ngục!

Dù cách xa tận mười mét, Tần Nặc đã cảm giác như đang ở trong một hầm băng, cả người run lên vì lạnh.

"Nhà vệ sinh kia xảy ra chuyện gì?" Tần Nặc kinh ngạc.

Két!

Đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, lộ ra một đôi mắt.

Tần Nặc trở tay cầm Chùy Toái Cốt, quay người muốn vung chùy.

"Chờ đã....... Đừng đánh tôi!!"

Bóng đen bị dọa đến phát run vội vàng lên tiếng.

Tần Nặc nhìn rõ người này, mới ngờ ngợ nhận ra: "Tiêu Nguyệt Hân?"