Có lẽ Tần Nặc muốn làm dịu bầu không khí một chút, nhưng thần kinh Uông Dương và Lưu Giai Kỳ luôn căng thẳng vẫn chưa phản ứng lại cậu.
Khách hàng ngoài cửa đi vào.
Hư ảnh mơ hồ, nhộn nhịp ngồi vào bàn ăn.
Hình như, cũng không đáng sợ như vậy.
Uông Dương và Lưu Giai Kỳ âm thầm thả lỏng một hơi.
"Lũ chuột, cản đường quá."
Âm thanh năng nề vang lên từ đằng sau, toàn bộ lông tơ đều dựng đứng.
Lưu Giai Kỳ nhìn lại, suýt chút nữa ngất đi.
Một con quỷ nhìn như bị cắt thành mảnh vụn rồi lại dùng kim khâu lại đứng trước mặt bọn họ, trên cổ tay cầm hai cái đầu người, một cái da mặt bị lột sạch máu thịt be bét.
Một cái chỉ còn lại nửa bên não lộ ra ngoài không khí, những đường vân máu kia đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ba người vội vã tránh ra trái tim thiếu điều muốn nhảy ra ngoài.
Chuột là biệt danh bọn chúng dùng để gọi con người, chính là tồn tại thấp kém ra đường người người muốn đánh.
Đằng sau, càng có nhiều quỷ khủng bố hơn đi vào, có con bụng bị đào rỗng, ruột treo ở bên ngoài, còn có cọ trên mặt chỉ có cái miệng....
"Bạn được chỉ định phục vụ bàn ăn số 4, hoàn thành yêu cầu của khách hàng, nhận đánh giá từ bình thường trở lên và lên món thành công ba lần thì có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp F!"
Trong trò chơi, nhiệm vụ chia thành năm cấp A, B, C, D, F.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có năm loại đánh giá kém, không hài lòng, bình thường, hài lòng và rất hài lòng.
Nhận được đánh giá hài lòng và rất hài lòng sẽ nhận được phần thưởng ngẫu nhiên.
Còn nhận được đánh giá kém, không hài lòng thì phải chịu trừng phạt.
Tần Nặc thấy Uông Dương và Lưu Giai Kỳ có chút thất thần, thì biết bọn họ cũng nhận được nhiệm vụ.
Uông Dương: "Tao bị phân đến bàn ăn số 10."
Lưu Giai Kỳ: "Tớ thì bị phân đến bàn ăn số 6."
Tần Nặc sờ mũi: "Bàn ăn số 4, chúc hai người may mắn."
Đi tới bàn ăn trong góc, chỉ thấy một khách hàng toàn thân quấn đầy băng vải còn có lớp máu đen sì thấm ra.
Trên bàn, còn có một bó hoa hồng.
Ghế đối diện cũng để trà xen ra là đang đợi ai đó.
"Thưa quý khách, ngài muốn dùng món gì?" Tần Nặc đi tới, lễ phép hỏi.
Đồng phục nhà hàng có mùi hôi, cho dù có bẩn thỉu tanh hôi, nhưng vẫn là đồ bảo mệnh, mặc nó vào chính là nhân viên nhà hàng, trong tình huống bình thường quỷ sẽ không ra tay với nhân viên.
Quỷ quấn băng vải không lên tiếng, đẩy thực đơn đến, phía trên chọn đồ ăn nó chọn.
"Não người hấp trùng độc."
"Được rồi, xin hãy chờ một lát." Tần Nặc cầm lấy thực đơn, khẽ gật đầu rồi đi.
Lưu Giai Kỳ ở bàn bên nhìn thấy thái độ phục vụ của Tần Nặc, kinh hãi đến mắt trừng lớn.
Khách hàng của cô là một con quỷ ngực bị nút hết ra, lộ ra xương sườn nóng hổi và cái miệng rộng lớn, thậm chí có thể nhìn thấy khí bẩn trong cơ thể nó, dọa cô sắc mặt trắng bệch.
Dựa vào chỉ dẫn, Tần Nặc đến phòng bếp.
Cho dù nói đây là phòng bếp, không bằng nói là lò sát sinh còn đúng hơn.
Vô số thi thể đẫm máu bị ném trên thớt gỗ, âm thanh chặt thịt nghe tê cả da đầu.
Đi đến bên cạnh đầu bếp, Tần Nặc đưa ra thực đơn: "Khách hàng ở bàn số 4 muốn một phần não người hấp trùng độc."
Đầu bếp ngũ quan vặn vẹo, nó nhìn chằm chằm thực đơn, rồi lại nhìn chằm chằm Tần Nặc, phát ra âm thanh thâm trầm: "Không có não người, thôi thì lấy của mày đi!!"
Sắc mặt Tần Nặc như thường.
Thấy không dọa được Tần Nặc, đầu bếp hơi kinh ngạc, đoạt lấy thực đơn, ánh mắt lóe lên ác độc.
Bề ngoài Tần Nặc yên lặng, trái tim vẫn đang đập loạn.
Trong nhà hàng đều là nhân viên như nhau, có một số đối với cộng tác viên nảy sinh ác ý, nhưng vì quy tắc của nhà hàng bọn họ không thể động đến con người, chỉ có thể thông qua hù dọa thu được một chút kɧoáı ©ảʍ.
Phản ứng như vậy, làm quỷ đầu bếp cực kỳ không vui.
Tần Nặc nhớ, nếu thành thật làm tốt công việc của bản thân, thì sẽ không gặp nguy hiểm.
Đồ ăn rất nhanh đã làm xong.
"Xong."
Bình gốm màu đen được đặt trên khay, Tần Nặc bưng lên liền đi, miễn để bị quỷ đầu bếp làm khó dễ.
Nhưng khi bưng được nửa đường, Tần Nặc để an toàn, vẫn mở nắp bình ra chịu đựng cơn buồn nôn nhìn xuống.
"Mở, kích hoạt kĩ năng con mắt Phân Tích."
"Con mắt Phân Tích: Thật đáng tiếc, gã không thể cố gắng được đến lúc bạn gái trở về, mà bị một tên lưu manh cắt toàn thân, chết trong đau khổ."
"Da người, đây là thứ nó ghét nhất, có thể làm gợi lại ký ức đau khổ kia."
"Tại sao tên đầu bếp lại muốn cho mấy miếng da người vào nhỉ? Làm tăng thêm hương vị hay là có ý đồ khác?"
Nhìn thấy nhắc nhở của con mắt Phân Tích, sắc mặt Tần Nặc thoáng cái trầm xuống.
Tên đầu bếp kia quả nhiên là không có ý tốt, trong món não người này cho thêm da người, là muốn giá họa cho mình à!
Phải làm sao bây giờ nhỉ?
Nếu đưa đi, quỷ quấn băng vải nhìn thấy da người, nhất định xé nát mình!
Không đưa, thì bản thân cũng không phải là đối thử của quỷ đầu bếp!
Yên lặng một lúc, Tần Nặc quả quyết đong lại nắp quay lại bếp.
"Trong thức ăn có phải đã bỏ thêm thứ gì khác vào trong không?"
Trong phòng bếp, Tần Nặc lấy bình gốm trả về bàn.
Đầu bếp ngẩng đầu, diện mạo dữ tợn khủng bố: "Đồ chuột thấp kém, dám nghi ngờ đồ ăn của ta, chán sống rồi sao?"
"Đúng là tôi thấp kém, nhưng sau khi khách hàng nhìn thấy đồ ăn thì nổi trận lôi đình nên nói cho quỷ đầu bếp một cơ hội cuối cùng không làm được đồ ăn khiến nó hài lòng nhất định sẽ ăn quỷ đầu bếp!"
Thấy đầu bếp diện mục dữ tợn, Tần Nặc tiếp tục nói: "Đó là quỷ quấn băng vải đại nhân tôn quý do đích thân quản lý tiếp đãi quỷ đầu bếp đắc tội nổi không?"
Đầu bếp cực kỳ kinh ngạc.
Tại sao lại trách tội lên đầu nó.
Không phải nên ăn con chuột này trước sao?
Nhưng nó không dám nghĩ nhiều, trong trò chơi kinh dị thiết lập đủ loại cơ chế, nhìn như một quốc gia có pháp chế.
Nhưng trong thực tế, trước mặt những con quỷ cường đại, những quy tắc này vô cùng yếu ớt.
Một nhà hàng đã từ làm ra đồ ăn không phù hợp khẩu vị của khách hàng, con quỷ kia ăn sạch sẽ toàn bộ quỷ của nhà hàng.
Quỷ quấn băng vải nếu như muốn ăn nó, quản lý cũng sẽ không ngăn cản, dù sao là đồ ăn của nó xảy ra vấn đề trước.
"Chờ đấy."
Đầu bếp lấy bình gốm về, rất nhanh lại đưa ra một khay đồ ăn khác.
Tần Nặc nâng đồ trong tay, lạnh lùng quát lớn: "Đồ láo toét, nếu còn có lần sau, đừng trách tôi ném ông lên trên bàn ăn!!"
"Mày nói cái gì?"
Đầu bếp vẻ mặt nhăn nhó, hận không thể nuốt Tần Nặc vào bụng.
"Đây cùng là lời quỷ quấn băng vải đại nhân nói!" Tần Nặc để lại những lời này rồi đi mất.
Toàn thân đầu bếp điên cuồng run rẩy cũng không dám nhào tới, ông ta không thể xác định đây là lời Tần Nặc nói hay là quỷ quấn băng vải nói.
"Kí©h thí©ɧ quá đi, vừa rồi mình mới mắng một con quỷ." trên đường quay về, trái tim Tần Nặc vẫn còn đang đập liên hồi.
Câu nói cuối cùng kia là để trút giận cho bản thân, bây giờ suy nghĩ lại một chút mới thấy đã quá mạo hiểm rồi.
Nhỡ đâu nó chịu không được, nhào lên ăn mình thì sao đây?
[Kích hoạt con mắt Ác Ma: Thành công làm quỷ đầu bếp nổi giận, nhận được 3 miếng Hồng Long!]
"Thì ra con mắt Ác Ma dùng như thế này."
Mắt của Tần Nặc sáng lên, không biết Hồng Long này là cái gì, nghe tên lợi hại thật.
"Rút đạo cụ Hồng Long."
Một vật nóng hổi rơi vào lòng bàn tay,
Tần Nặc cúi đầu xem xét, nhịn lại cảm giác muốn ném đi.
Thế mà lại là một tấm băng vệ sinh, còn là băng vệ sinh đã qua sử dụng, cũng đủ ác!