Chớp chớp đôi lông mày đáng yêu, đôi môi anh đào mím lại, rồi giống như phát hiện ra gì đó đôi mắt sáng bừng, tiếp tục nâng bát sứ uống từng ngụm lớn.
Cô gái vui vẻ uống xong còn dùng lưỡi liếʍ sạch không chừa lại một giọt trà sữa nào.
Những khách hàng đều nhìn ngây người.
Đồ ăn ngon thật sao?
Bụng truyền đến một cơn đau kịch liệt, khiến cô gái lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, rất hưởng thụ nỗi đau này "Chính là mùi vị này!"
Cô gái mở mắt nhìn Tần Nặc "Sao ngươi lại biết được cái này?"
Ý cô muốn nói đến tất nhiên là tóc vụn.
Tần Nặc ho nhẹ hai tiếng, "Thật ra, tôi cũng có sở thích này".
Cô gái kinh ngạc, giống như tìm thấy đồng bọn, "Vậy để ta mời ngươi một bát!"
Tần Nặc gượng cười "Không cần, lúc nãy tôi ở sau bếp có lén uống rồi"
Hai người nói chuyện thầm thì, như là đang kể cho người kia bí mật của mình.
Khách hàng xung quanh có chút ngơ ngác.
"Chúc mừng kí chủ nhận được +10 hảo cảm của cô gái bán quỷ, nhận được quỷ vật áo mưa của quỷ sát nhân!"
"Áo mưa của quỷ sát nhân: Khi mặc quần áo có thể giấu được mùi hương của con người, hóa thành một cá thể quỷ, mẹ à không phải lo con bước đi trong sợ hãi nữa!"
"Chú thích: Hiệu quả che giấu chỉ có tác dụng với quỷ bình thường, không có tác dụng với quỷ cấp cao!"
"Chúc mừng kí chủ nhận được ×20 điểm quỷ lực!"
Không hổ danh là bán quỷ, phần thưởng được nhân đôi.
"Không tệ, ta rất hài lòng với đồ ăn của ngươi."
"Đây là tiền boa của ngươi."
Cô gái đưa một tờ quỷ tệ vào tay Tần Nặc.
Một tờ trị giá 500 quỷ tệ!
Cô gái này tuổi tác còn nhỏ mà đã có đầy khí chất phú bà!
Khách hàng xung quanh nhìn thấy cảnh này, trên gương mặt quái dị đầy vẻ kinh ngạc.
Thế mà tên con người này không xảy ra chuyện gì hết!
Lưu Giai Kỳ cũng thả lỏng một hơi, bây giờ Tần Nặc là trụ cột tinh thần duy nhất của cô, nếu như đến cậu cũng chết, cô cảm thấy bản thân cũng không sống được bao lâu.
Không quấy rầy cô gái dùng cơm, Tần Nặc lui xuống dồn sự chú ý đến khách nhân gọi món thứ hai.
Bàn số 7.
Tần Nặc đi tới một cái bàn ở sâu trong góc, khách hàng là một con quỷ bị cháy nửa bên mặt.
Một nửa mặt còn lại, lại có khí tức của con người.
Cũng là bán quỷ!
Tần Nặc sững sờ, sau đó, thần kinh toàn bộ cơ thể căng chặt.
Chỉ thấy quỷ nửa mặt kia nhếch môi cười, ánh mắt bệnh trạng nhùn chằm chằm Tần Nặc, lộ ra vẻ hưng phấn điên cuồng.
"Bán quỷ này thì có khuyết điểm gì?" Khóe miệng Tần Nặc co giật, nội tâm bất an.
"Quý khách, ngài muốn dùng gì?"
"Đây là đồ ăn của ta."
"Làm cho tốt, nếu làm không được, vậy ngươi chính là đồ ăn của ta!" Quỷ nửa mặt đẩy thực đơn ra, từ đầu đến cuối ánh mắt bệnh trạng kia vẫn nhìn chằm chằm Tần Nặc.
Tần Nặc cầm thực đơn, lông mày nhíu lại.
"Canh con non nấu trùng độc."
"Xin lỗi, nhà hàng không có nguyên liệu để nấu món này."
"Không sao, ta đã mang nguyên liệu tới để nấu ăn."
Quỷ nửa mặt giống như làm ảo thuật, vung tay lên, trên bàn lập tức xuất hiện một đứa trẻ con.
Là một cô bé, trắng hồng mập mạp, giống như búp bê.
Ngay lúc này đang mở to đôi mắt trong veo như nước, đôi tay nhỏ sờ soạng lung tung trong không khí, nở nụ cười y y nha nha với Tần Nặc.
"Bắt đầu đi."
Tần Nặc ôm cô bé lên, nhìn cô bé đang gào khóc đòi ăn, trai tim tim bị rót chì, nặng nề vô cùng.
Tần Nặc cố gắng rời tầm mắt, nhìn con quỷ nửa mặt.
"Khởi động con mắt Phân Tích: Từ khi sinh ra hắn đã là ác quỷ, từng có 18 cô gái đã bị hắn gϊếŧ hại, khi tên ăn thịt người biếи ŧɦái này phải chịu trừng phạt, thì hắn lại tình cờ tiền vào thế giới kinh dị và ký khế ước với một con quỷ."
"Sau khi trở thành bán quỷ, du͙© vọиɠ biếи ŧɦái của hắn càng điên cuồng, ăn thịt người hay ăn quỷ đều là sở thích của hắn....."
Mặt Tần Nặc như được phủ một tầng băng mỏng.
Ánh mắt con quỷ nửa mặt này
E rằng không chỉ muốn ăn đứa bé trong tay Tần Nặc, mà còn muốn ăn cậu!
"Tôi sẽ không làm."
"Vậy thì ngươi đi theo ta đi!"
Hắn chỉ đang tìm một cái cớ, để khiến mình có thêm một phần đồ ăn.
Dù sao trong thế giới kinh dị, con người là đồ ăn rất quý hiếm!
Thấy quỷ nửa mặt đứng dậy, một tay Tần Nặc ôm đứa bé, tay kia thì nắn chặt búa Toái Cốt.
Đúng lúc này, bả vai đột nhiên trĩu xuống.
Quản lý Pinocchio xuất hiện bên cạnh Tần Nặc, nó nhìn con quỷ nửa mặt "Thưa quý khách, trong nhà hàng đúng là không có ai nấu được món này."
Quỷ nửa mặt dừng lại, hình như không ngờ một con quỷ cấp cao ở nhà hàng lại nói giúp một con người!
Tần Nặc cũng rất bất ngờ.
Dù sao, lúc nãy khi Uông Dương bị mang đi, Pinocchio không chỉ không nói đỡ cho cậu ta, còn tặng cho con quỷ đó thẻ ưu đãi dành cho hội viên!
Hay là do mình có công trạng tốt.
Khó có được một nhân viên ưu tú, nên mới nói giúp cho một câu?
"Không có trong thực đơn thì không làm được à?" Quỷ nửa mặt cũng không muốn bỏ qua con mồi tên Tần Nặc này.
"Quý khách, xin đừng làm khó nhân viên của chúng ta." Pinocchio nhìn thấu ý đồ của quỷ nửa mặt, cũng không ép Tần Nặc đi nấu món này.
Nửa mặt còn lại của quỷ nửa mặt bỗng nhiên bốc cháy, quỷ khí nồng đậm như hồng thủy trào ra.
"Ta quen biết với con quỷ đang ăn ở tầng hai của nhà hàng các ngươi, có muốn ta tìm hắn xuống nói chuyện không?"
Quỷ nửa mặt nghiền ngẫm nhìn Pinocchio.
Quỷ trên tầng hai của nhà hàng?
Tần Nặc sững sờ.
Nghe được câu này, Pinocchio bỗng nhiên trầm mặc.
"Thì ra là bạn của khách hàng trên tầng hai, thưa quý khách, xin thứ lỗi cho sự mạo phạm của ta, tên con người này, tùy ngài xử lý."
Nói xong, vừa quay người đã không thấy tăm hơi đâu.
"? ? ?"
Tần Nặc trợn tròn mắt.
Đ*t mẹ! Con quỷ này cũng quá thực tế rồi?
Vốn mới nảy sinh chút hảo cảm với Pinocchio, chỉ chốc lát đã rơi xuống vực sâu!
"Không có ai cứu được ngươi đâu, ngoan ngoãn đi theo ta đi!" Quỷ nửa mặt đưa tay kéo Tần Nặc.
Tần Nặc lùi lại một bước, nhíu mày, đang muốn lấy ra búa Toái Cốt, chợt phát hiện không thấy đứa bé trong tay nữa.
"Oa, thật đáng yêu, con non của con người đáng yêu giống như mèo vậy, làm người ta thích quá đi!"
Không biết sao đứa bé lại xuất hiện trên tay cô gái váy đỏ, vừa cười vừa trêu đùa đứa nhỏ.
"Bán quỷ?"
Quỷ nửa mặt nheo mắt lại, lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không để ý.
"Nhóc con, mẹ ngươi không dạy ngươi, động vào đồ ăn của người khác là không lễ phép hả?"
Cô gửi chỉ để ý đứa bé trong tay mình, thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn quỷ nửa mặt "Bây giờ là của ta."
Không khí trong phòng ăn nháy mắt đóng băng.
Tất cả khách hàng đều nhìn chằm chằm hai bán quỷ này, đều không dám lên tiếng.
"Thú vị đấy, điên thật đấy."
"Nhắc mới nhớ, ta còn chưa thử qua mùi vị của bán quỷ đâu đấy!"
Quỷ nửa mặt dữ tợn, đôi mắt lộ ra vẻ tham lam, cái lưỡi dài như rắn liếʍ láp đôi môi nứt nẻ.
"Miệng ngươi nói nhiều quá đi."
Mí mắt cô gái nhếch lên một chút.
Tiếp đó, đầu của quỷ vô diện bay ra ngoài.
Ngay sau đấy, trên cơ thể giống như bị vật sắc bén cắt, xuất hiện vết cắt chi chít.
Chỉ trong nháy nắt biến thành từng khối thịt rơi lả tả trên mặt đất!
Một màn này xảy ra càng khiến nhà hàng im lặng.
Dù là người hay quỷ đều không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tần Nặc hoảng sợ, phát hiện dù không có gió nhưng tóc cô gái vẫn đung đưa bay lượn.
Cậu nhìn chằm chằm những sợi tóc đang uốn lượn.
Có lẽ là do có con mắt Phân Tích, Tần Nặc nhìn thấy mặt cô gái biến thành một gương mặt khủng bố giống như Mỹ Đỗ Toa!