Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Bị Vây Ở Cùng Một Ngày 1000 Năm

Chương 19: Toa cáp!

« Chương TrướcChương Tiếp »


Cao thủ cờ bạc chân chính không phải là người trẻ tuổi, cũng sẽ không già quá, cơ bản đều là người trung niên.

Người già tuy rằng kinh nghiệm phong phú, nhưng tuổi tác quá lớn đầu óc không chịu nổi, ngồi xuống chiếu bạc mấy tiếng thậm chí mười mấy tiếng, không thể tập trung được, rất dễ dàng bị đối thủ nhìn ra kẽ hở.

Mà người trẻ tuổi!

Tuổi trẻ chẳng khác nào thời gian chơi bài ngắn, kinh nghiệm không đủ, học đánh bạc phải xem thiên phú, nhưng cũng cần kinh nghiệm, thậm chí kinh nghiệm quan trọng hơn thiên phú, bởi vì cái gọi là thiên phú, chỉ có thể dùng để luyện tập thủ pháp, chứ không giúp gì đối với tâm tính trưởng thành.

Tự bản thân trưởng thành, có thể phỏng đoán trong lòng bàn tay, đây chính là kinh nghiệm, cần nhiều năm đánh cược với người khác, muôn hình muôn vẻ dạng khác nhau, mới có thể nắm được.

Trưởng thành là đánh bạc.

Nhưng đánh bạc, cũng không là thuần túy là trưởng thành.

Một thiên tài Ma Thuật sư còn trẻ tuổi, có được những thủ pháp kinh người, tay hắn rất nhanh, nhưng cũng rất khó thắng tiền trên tay một cao thủ cờ bạc, bởi vì cao thủ cờ bạc lợi hại, chỉ cần thông qua khuôn mặt đối thủ, một chút mờ ám là có thể phán đoán đối phương đang suy nghĩ gì, suy đoán ra trên tay đối phương là con bài gì.

Không sợ trên tay bài nhỏ, cũng không bỏ bài là được rồi, thua chỉ một chút tiền mà thôi, không thể nào đều là bài nhỏ được, cũng không có ai dám gian lận, dễ bị phát hiện lắm, bị tóm là sẽ bị chặt tay!

Bởi vậy, cao thủ cờ bạc bình thường đều là những người trung niên trẻ trung khoẻ mạnh!

Khí chất của Ngô Thần rất tốt, bởi vì thay đổi quần áo, vì lẽ đó hắn không giống như sinh viên đại học, ngược lại giống như một kẻ có tiền trẻ tuổi con nhà giàu.

Trầm Quang Niên cũng không quen biết Lý Nhược Băng, vì lẽ đó cũng rất khó suy đoán thân phận của Ngô Thần, hắn thật sự cho rằng, thủ hạ của Lý Nhược Thái không còn ai, mà chuyện này. . . Hắn đã đoán đúng!

Thủ hạ của Lý Nhược Thái đúng là không còn ai, đệ nhất cao thủ đã chiến bại.

Ngô Thần không phải người của Lý Nhược Thái, mà là anh rể hắn!

Lý Nhược Thái bẫy người, chứ không lừa người mình, vì lẽ đó ông chủ phú hào có quan hệ gần với Lý gia, cho dù đến sòng bạc hắn chơi, hắn cũng không sắp xếp cao thủ cờ bạc lên sân khấu lừa tiền, tùy vào vận khí mà thôi, bởi vì là sòng bạc cho nên tuyệt sẽ không thiệt thòi!

Chỉ có những phú hào kia không có quan hệ gì với Lý gia mới trở thành dê béo.

Bởi vậy Trầm Quang Niên thật sự không biết Lý Nhược Băng, đương nhiên hắn biết Lý Nhược Thái có chị, nhưng chưa từng thấy, mà nơi như sòng bạc thế này, nghĩ đến trưởng tôn nữ cao ngạo Lý gia trong truyền thuyết hẳn sẽ không tới được.

Lý Nhược Thái không ngừng nháy mắt ra dấu cho Lý Nhược Băng.

Lý Nhược Băng nhíu mày rồi lại lắc đầu.

Thật không biết.

Cô cũng không sợ em trai biết, mình cũng không biết Ngô Thần có thể đánh bạc được hay không, bởi vì hai người không hề có một chút quan hệ gì.

Ngô Thần đột nhiên lên sân khấu, bọn họ không nghĩ tới, mà Trầm Quang Niên đã châm chọc vậy rồi, nếu như đột nhiên Lý Nhược Thái đổi lại người, thì còn gì mặt mũi!

"Chia bài đi." Ngô Thần giơ tay báo cho biết.

Chia bài đương nhiên là người của Lý Nhược Thái, cũng là một cao thủ cờ bạc, nhưng mà hắn sẽ không gian lận, sự tồn tại của hắn là để phòng ngừa khách mời gian lận mà thôi.

Sòng bạc thanh tẩy đều là dùng máy móc, cho phép khách nhân ở chia bài trước bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên nghiệm bài, chia bài chứ không thể lấy tay chạm bài, mà là dùng mộc xúc.

Thật ra Lý Nhược Thái vẫn khá giữ chữ tín, hoặc là nói, trái tim của hắn còn chưa đủ đen tối.

Hắn chỉ sẽ sắp xếp cao thủ cờ bạc đánh cược cùng dê béo, thắng thêm chút tiền.

Những phương diện khác của sòng bạc thì vô cùng quy củ, bất kể là nhân viên phục vụ sòng bạc, hay là chia bài, các loại thiết bị điện tử, cũng không có ăn gian.

Dù sao chỉ là làm thịt người giàu có trên đất xa lạ, hoặc là phú hào có cạnh tranh chuyện làm ăn cùng Lý gia, tìm cao thủ là có thể thắng được tiền bọn họ, không cần phải chuẩn bị quá nhiều.

"Anh được không đấy?" Lý Nhược Băng cúi người ở sau lưng Ngô Thần, thấp giọng ở bên tai Ngô Thần hỏi một câu.

Tình cảnh này xem ra, thật giống như cô chỉ là bạn gái mà Ngô Thần mang tới, ông chủ lớn bài bạc, mỹ nữ đi theo, quá bình thường.

"Chỉ còn dư lại mấy triệu, thua coi như anh thua." Ngô Thần nghiêng đầu thấp giọng trả lời một câu.

Máy chia bài phát ra âm thanh lọc cọc.

Ngay sau đó thì chia bài.

Mộc xúc đem bài đưa tới, trượt tới trên mặt bàn.

Gom bài lại rồi lệch ra, Ngô Thần có chứng ám ảnh cưỡng chế, trước tiên phải xoay một cái, để bài sang một bên, sau đó mới chậm rãi bốc lên một bên, nhìn bài.

Ngay sau đó là lá thứ 2: Bài phát tới.

Ngô Thần cũng dựng thẳng, liếc mắt nhìn, lật lại!

Là bích 7.

Hai bên đang chơi toa cáp, chia trước hai lá, lá 1: Bài thủ sẵn, bài kín, lá 2: Cần lật ra.

Đặt 500 ngàn.

Bên kia là cơ 5, bài Ngô Thần lớn hơn, nói trước.

"500 ngàn." Ngô Thần đặt tiền ra.

"Cùng giá!" Người trung niên hào hoa phong nhã đỡ kính mắt một chút, mỉm cười xem Ngô Thần.

Hắn tên là Diêu Bân, cũng là cao thủ hàng đầu số một số hai trong làng bài bạc thành thành phố Úc, một cao thủ chân chính thông thường đều sẽ khắc ghi một câu nói, không được xem thường bất cứ đối thủ nào! Môn tâm lý chiến đánh bạc cực kì trọng yếu, xem thường chẳng khác nào đưa tiền cho đối thủ.

Nhưng mà Ngô Thần lại xem thường hắn!

Hơn 900 năm trước Ngô Thần đã biết Diêu Bân ở Đông Hải! Diêu Bân trình độ như thế nào hắn vô cùng rõ ràng! Mà Ngô Thần trong môn đánh bạc, nói không khuếch đại, Ngô Thần tự nhận có thể thắng khắp hết thảy sòng bạc cả toàn cầu!

Ở trong mắt những người khác, Ngô Thần là một người trẻ tuổi mơi chừng hai mươi không thể có quá nhiều kinh nghiệm.

Nhưng trong thực tế, Ngô Thần là lão yêu quái "sống" một ngàn năm!

"Bỏ bài." Đến là thứ tư, Diêu Bân lựa chọn bỏ bài.

Bởi vì trong bài lật của Ngô Thần, có hai lá 8, vậy được rồi.

Hắn cũng không vội thắng sạch tiền của Ngô Thần, thắng thua ít hắn cũng không quan tâm, hắn muốn thắng lớn, vì lẽ đó mấy cục bài trước, hắn đều đang quan sát Ngô Thần, Ngô Thần quá quen, trong lòng Ngô Thần, chờ chút!

Diêu Bân là một người rất thích các đối thủ tuổi trẻ, thậm chí hắn đồng ý trước tiên thua một chút cho người trẻ tuổi, sau khi kí©h thí©ɧ thì có thể thắng được tiền lớn, tuy rằng Ngô Thần không nhiều tiền, nhưng sòng bạc có nhiều mà!

Lý Nhược Thái đã thua hơn hai triệu, không thể dễ dàng nói không chơi, một khi Ngô Thần không đủ tiền, sòng bạc nhất định sẽ thêm vào!

Liên tục năm ván bài, Ngô Thần thắng ba thua hai, trong đó một cái là trực tiếp bỏ bài, toàn thể thắng không ít, số xu trên tay vừa vặn quá ngàn vạn!

"1 triệu chứ?" Diêu Bân đột nhiên mở miệng nói, hỏi Ngô Thần.

"Được." Ngô Thần mỉm cười gật đầu.

Diêu Bân sẽ không dễ dàng đưa yêu cầu này đối với một tay già đời, đối phương rất dễ dàng nhìn thấu hắn, vì lẽ đó loại thủ đoạn này, chỉ có thể dùng ở người trẻ tuổi.

"Thẩm lão bản, vị bằng hữu này hình như bắt đầu vận khí không tốt à!" Lý Nhược Thái nói.

"Ha ha ha, chắc là Lý công tử muốn tranh thủ đổi hả." Trầm Quang Niên cười lớn, không ngần ngại.

Hắn thật sự không ngại, bởi vì hắn biết mình mời Diêu Bân tới là để làm gì.

Trước khi tiến vào hội sở Vương Miện, Diêu Bân nói với Trầm Quang Quân một số thủ đoạn của mình.

Lại chơi năm ván.

Diêu Bân hết sức nhường, Ngô Thần vẫn thua thiếu thắng nhiều, tiền trên tay đạt tới 25 triệu.

Ván 11.

Ngô Thần đang xoay bài, hắn lại không xem mà trực tiếp nhìn lá bài thứ hai, sau đó sáng lên, là cơ A! Đây không phải là lần đầu tiên hắn có, mấy vòng trước chưa thấy lá này, hắn rất tin tưởng vào vận may.

Lá lật của Diêu Bân là bích K!

"Một triệu." Ngô Thần ném xu.

"Chung!" Diêu Bân ném theo.

Chia bài!

Chung!

Chia bài!

Chung!

Chia bài!

Chung!

Năm lá bài cũng đã phát ra.

Bốn lá lật của Ngô Thần là cơ A, chuồn 6, chuồn 7, bích 3.

Bốn lá lật của Diêu Bân là bích K, bích 10, cơ 6, rô 4.

Bài hai bên đều rất kém, ai lớn hơn thì thắng!

Theo số bài lật mà nói, phần thắng của Ngô Thần lớn hơn, bởi vì nếu như đều là bài đơn, Ngô Thần có A, nhưng Ngô Thần chưa lật bài kín, tất cả mọi người hết sức chăm chú xem lá bài kín kia, nhưng mà Ngô Thần vẫn chưa lật.

"Toa cáp!" Diêu Bân đẩy một núi xu, mỉm cười nhìn Ngô Thần.
« Chương TrướcChương Tiếp »