Lý Nhược Thái nhìn về phía Ngô Thần, ánh mắt trở nên vô cùng chăm chú, cũng dần dần có vẻ không thân thiện.
Bởi vì hắn thật sự không nhìn ra được Ngô Thần có cái gì đặc biệt.
Nhìn cũng được, nhưng không phải là đẹp trai kinh thiên động địa, thân cao vừa, không cao không lùn, hơn nữa có vẻ hơi trẻ tuổi.
Nhiều người bảo trẻ là ưu điểm, nhưng trong mắt một số ít người khác thì lại không phải vậy.
Bởi vì tuổi trẻ đại diện cho sự thiếu bản lĩnh, thiếu từng trải, có câu nói “ngoài miệng không râu, làm việc không vững vàng”, những nhân sĩ thành công, những đại nhân vật trong mắt người khác, tuổi trẻ khó mà có liên quan đến việc có bản lĩnh.
Lý Nhược Thái hiểu rõ chị gái mình.
Dù chị gái hắn có tìm một người trung niên bốn mươi, năm mươi tuổi, Lý Nhược Thái cũng không thấy bất ngờ, bởi vì hắn biết tính cách chị gái mình, hung hăng bá đạo lại chưa bao giờ thương hại bất kỳ ai, người nhỏ be vô năng ở trong mắt cô chẳng khác gì là rác rưởi.
Cô thưởng thức những người đàn ông có bản lãnh, mấy nhị phú đại có bối cảnh nhưng không có lý tưởng, cô cũng sẽ không để ý tới, dù cho đối phương có bối cảnh lớn hơn mình.
Còn nếu là một thương nhân lập nghiệp thành công từ tay trắng, dù cho không có nhiều tiền như vậy, cho dù thủ đoạn làm giàu hơi bẩn thỉu, chị gái hắn lại rất nể tình.
Vì lẽ đó... Lý Nhược Thái không nghĩ ra, sao chị gái hắn lại xem trọng một người trẻ tuổi chỉ mới khoảng hai mươi?
Bởi vì không thể nào hiểu nói, cho nên hắn bắt đầu cho rằng, chị gái uy vũ thô bạo của mình có thể là bị tiểu bạch kiểm kia lừa gạt!
Hắn biết mặc dù chị gái hắn tư tưởng thành thục, xử sự giỏi giang, cực kỳ có chủ kiến, nhưng chị gái hắn chưa bao giờ thật sự yêu ai, là một tờ giấy trắng, không thể bị tên tiểu bạch kiểm chót lưỡi đầu môi này lừa được.
Tình yêu sẽ khiến cho người ta mù quáng, sẽ khiên cho một người thông minh cũng u mê.
Không sai!
Nhất định là như vậy!
Lý Nhược Thái càng nghĩ càng thấy đúng, trong lòng hắn cũng muốn cứu vớt chị gái mình, vạch trần tên tiểu bạch kiểm kia!
"A Thái, nhìn cái gì thế?" Lý Nhược Băng nhíu mày đưa tay quơ quơ, Lý Nhược Thái đã nhìn chằm chằm Ngô Thần một lúc lâu.
Nếu là người khác chỉ sợ đã bắt đầu mất tự nhiên, nhưng Ngô Thần lại như không có cảm giác, vẫn tiếp tục mỉm cười.
"A... Không có gì, nhìn anh rể." Lý Nhược Thái giả vờ nở nụ cười, lại hỏi một cách rất tự nhiên: "Anh rể có vẻ tuổi tác không lớn nhỉ.”
"22 tuổi." Ngô Thần cười nói.
"Mới 22 tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học à?" Lý Nhược Thái hỏi.
"Năm nay mới vừa tốt nghiệp.”
"Mới tốt nghiệp, anh biết chị em từ bao giờ?”
"Ba tháng, lúc chị em tới trường đại học chiêu sinh thì quen biết." Ngô Thần đối đáp trôi chảy.
Lý Nhược Băng liếc Ngô Thần một chút.
Ba tháng trước đúng là cô có đi qua trường đại học Đông Hải, nhưng cô cũng không gặp Ngô Thần.
"Mới quen ba tháng à." Lý Nhược Thái cười rất có phong độ, liếc mắt một cái là hiểu rõ, "Sao đã nói chuyện cưới gả rồi? Không phải chị nói đời này không lập gia đình sao?”
"Chị không tới đây tán gẫu với em!" Lý Nhược Băng trừng Lý Nhược Thái một chút.
"Tâm sự mà." Hôm nay Lý Nhược Thái muốn đường chết, nhất định phải vặn Lý Nhược Băng, chịu đòn hắn cũng nhận, nhưng nhất định phải vạch trần tên tiểu bạch kiểm này!
"Đúng rồi anh rể, tên què hôm qua hình như có chút hiểu lầm với anh, em thay bọn họ xin lỗi anh." Lý Nhược Thái rất thành khẩn nói.
"Không sao, đều là người nhà mà." Ngô Thần nói.
"Anh rể quả nhiên rộng lượng, nhỉ? Tên què nói, hôm qua anh ở quán bar Hoa Hà, còn dẫn theo một cô bé, vậy ai vậy a? Em gái anh à?" Lý Nhược Thái nói đầy hàm ý.
"Cô bé?" Lý Nhược Băng liếc mắt nhìn Ngô Thần, phản ứng cực kỳ nhanh.
Thật ra cô không biết gì về chuyện ngày hôm qua cả, cô cũng không quan tâm Ngô Thần có quan hệ gì với những nữ nhân khác, quan hệ tình nhân giữa hai người cũng vốn là giả mà!
Nhưng!
Ở trước mặt mặt em trai, cô muốn giả vờ một chút, muốn biểu hiện mẫn cảm hơn một chút.
"Không phải em gái anh, là Mục Thiên Thiên." Ngô Thần liền nói, "Là thiên kim nhà ông chủ tập đoàn sinh dược Đông Hải Mục thị, con gái Mục Tứ Hải, nói ra em phải cám ơn anh, ngày hôm qua nếu không phải là nhờ anh ngăn lại, Lưu Hồ Tử đυ.ng tới cô ta thì chưa chắc em có thể giải quyết được!”
Lý Nhược Thái hơi thay đổi sắc.
Tập đoàn Đông Hải Mục thị, xí nghiệp địa phương của thành phố Đông Hải, là đầu rồng trong lĩnh vực sinh y dược ở Đông Hải, ông chủ Mục Tứ Hải dòng dõi mười mấy đời đều là đại biểu của thành phố Đông Hải, có quan hệ giao thiệp va gốc gác sâu rộng ở Đông Hải.
Tập đoàn Mục thị và Lý gia dĩ nhiên là không so sánh được, vốn không cùng một đẳng cấp gia tộc.
Nhưng có câu ca dao, cường long bị ép chính là địa đầu xà!
Mà tập đoàn Mục thị ở Đông Hải chính là địa đầu xà!
Mà Lý Nhược Thái đến Đông Hải, lại là rồng quá giang.
Ngành sinh y dược trong nước rất sâu xa, quan hệ ít thì căn bản sẽ không vào được cái nghề này.
Ngô Thần nói không sai, nếu hôm qua Mục Thiên Thiên có xảy ra chuyện gì bất ngờ thật, thì dù là Lý công tử như hắn muốn hòa giải cũng không dễ dàng, Mục Tứ Hải cưng chiều con gái lắm!
Tuy rằng Lý Nhược Thái cũng không sợ Mục Tứ Hải, nhưng ở đất Đông Hải này, bên trên đang muốn hợp tác với Mục Tứ Hải, cho dù hắn có thể thắng cũng phải trả giá rất nặng nề!
"Vậy... cảm ơn anh rể." Sắc mặt Lý Nhược Thái có gì đó rất không đúng.
"Đừng nói những thứ vô dụng này, A Thái, hôm nay chị đến là có việc gấp thật." Lý Nhược Băng nói.
"Chị nói đi." Lý Nhược Thái lập tức nói.
Chuyện Mục Thiên Thiên thì thôi đi, Lý Nhược Thái cũng không truy hỏi nữa, bởi vì theo lời Ngô Thần thì biết được, hắn có vẻ quen biết Mục Tứ Hải.
Ngô Thần cố ý để cho bọn họ hiểu lầm, giờ hắn có biết Mục Tứ Hải, nhưng Mục Tứ Hải thì không quen biết hắn, nhưng mà hắn muốn kết giao với Mục Tứ Hải cũng sẽ sớm được thôi.
"Để anh rể em nói đi." Lý Nhược Băng lại nói một câu, báo cho Ngô Thần.
Lý Nhược Thái hơi nhíu mày.
Tên tiểu bạch kiểm này ăn sạch chị gái rồi à?
Trước đây những bạn trai giả của Lý Nhược Băng, trước mặt Lý Nhược Băng đều bảo sao làm vậy, chứ không dám thở mạnh, Lý Nhược Thái đều thấy cả.
Nhưng lần này...
Ngô Thần cũng không để ý trong lòng Lý Nhược Thái bây giờ đang nghĩ gì, hắn nói rõ với Lý Nhược Thái.
"Bên trên muốn động tới hội sở Vương Miện? Không thể nào, làm sao anh biết?" Lý Nhược Thái không tin, híp mắt hỏi Ngô Thần.
Hắn cũng biết hội sở Vương Miện cây lớn đón gió to, nhưng hắn vẫn luôn chuẩn bị rất tốt, hơn nữa họ đều biết hắn là trưởng tôn Lý gia, ai dám xằng bậy đây?
Lão gia tử nhà hắn nhưng còn chưa có chết đâu!
"Em không nên đi quay lén những video kia, áp chế những người kia, còn có... Chuyện làm ăn của em và Tạ Hổ, nên sớm cắt đứt." Ngô Thần nói.
"Anh..." Lý Nhược Thái lập tức trở nên rất bất an, hắn nhìn chị gái một chút.
Tạ Hổ là con cháu Tạ gia phương bắc, chuyện hắn làm ăn với Tạ Hổ ngay cả chị gái hắn cũng không biết, cũng không biết làm sao mà Ngô Thần biết được.
"Em có liên hệ với nhà họ Tạ?" Lý Nhược Băng nghe xong thì phản ứng rất lớn, lập tức đứng lên, chỉ vào em trai nói, "Chị đã nói với em mấy lần rồi? Hắn không phải người tốt! Em xem chị nói như gió bên tai à?”
" Chị, chị bình tĩnh, chị... Cẩn thận thân thể, ngồi, ngồi đã." Lý Nhược Thái rúc về phía sau, chỉ lo chị gái đột nhiên tát một cái.
"Chị em nói không sai, họ Tạ không phải là người tốt." Ngô Thần liền nói, "Lần này là hắn bán đứng em, là hắn xảy ra chuyện, nhưng đổ trách nhiệm hết cho em! Nói là chủ ý của em!”
Sắc mặt Lý Nhược Thái lập tức rất xấu, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Tuy rằng hắn còn bán tín bán nghi với Ngô Thần, nhưng mấy tháng này đúng là Tạ Hổ rất không bình thường, một thời gian hắn không mang khách hàng mới tới.
"Làm sao anh biết những điều này? Anh bảo em em anh thế nào? Ai nói cho anh biết điều này?" Lý Nhược Thái đột nhiên nhìn chằm chằm Ngô Thần hỏi.
Hắn bắt đầu hoài nghi thân phận của Ngô Thần.
Quá không đúng!
"Có một số việc anh không thể nói rõ ràng, anh có thể tới nơi này, là bởi vì Nhược Băng." Ngô Thần nhìn Lý Nhược Băng một chút, rồi lại hướng về Lý Nhược Thái nói: "Em là em trai cô ấy, em xảy ra chuyện cô sẽ khổ sở, vì lẽ đó anh mới đến.”
"Anh cố làm ra vẻ bí ẩn! Em nói cho anh biết, hôm nay anh không nói rõ ràng thì anh đừng mong còn sống mà ra khỏi nơi này!" Lý Nhược Thái vỗ bàn đứng lên.
Ngô Thần nở nụ cười.
Không hổ là chị em ruột, Lý Nhược Thái nói giống như Lý Nhược Băng cũng đã nói trước kia.
"A Thái, em làm gì thế?" Lý Nhược Băng cũng nổi giận.
"Chị! Em đã nói với chị rồi! Chị! Hắn là một tên lừa đảo, nhất định hắn có mưu đồ khác! Chị không thể tin hắn!" Lý Nhược Thái chỉ vào Ngô Thần nói.