Mấy người Triệu què, Vương Trạng Nguyên đều đứng lên.
Cửa phòng bị vệ sĩ bên ngoài mở ra, Lý Nhược Băng ra hiệu vệ sĩ không cần đi theo vào, chỉ mang theo Ngô Thần đi vào trong phòng. Triệu què, Vương Trạng Nguyên thấy Lý Nhược Băng thì tất cả đều cúi người chào: "Lý tiểu thư!"
Thật ra bọn họ chưa từng thấy Lý Nhược Băng mấy lần.
Sự hiểu biết về Lý Nhược Băng cũng cực kỳ có hạn.
Nhưng bọn họ biết, Lý Nhược Băng là người đứng đầu đời thứ ba Lý gia, năng lực còn tàn nhẫn hơn so với một số tay cáo già, chỉ là bởi vì thân con gái, tính cách lại quá hung hăng, vì lẽ đó quan hệ trong nhà không tốt lắm.
Quan hệ giữa Lý Nhược Băng và gia tộc có tốt hay không, mấy lưu manh như Triệu què, Vương Trạng Nguyên dĩ nhiên là không quan hệ.
Bọn họ đều biết, Lý công tử rất sợ chị gái mình, vì lẽ đó bọn họ càng sợ Lý Nhược Băng.
Đắc tội với Lý Nhược Băng còn đáng sợ hơn đắc tội Lý công tử!
"Chị, có chuyện gì gấp à, sao chị còn đích thân tới?" Lý Nhược Thái cười nói, xem ra có hơi sốt sắng, tay hắn còn phẩy phẩy trong không khí, bởi vì có mùi thuốc lá.
Ngay khi Lý Nhược Thái nói chuyện, đám người Triệu què đang đi ra phía ngoài.
Đột nhiên!
Lưu Hồ Tử gào họng.
"Chính là hắn!" Lưu Hồ Tử chỉ vào người trẻ tuổi mặc âu phục màu lam bên cạnh Lý Nhược Băng, hắn nhìn chung quanh, kích động đến mặt da đều run rẩy, "Đại ca! Lý công tử, tối ngày hôm qua chính là hắn!"
Lưu Hồ Tử rất hận.
Ngày hôm qua hắn sợ sệt, biết mình đắc tội với người không thể đắc tội, tuy rằng cắt ngón tay, nhưng trong lòng không hận, thậm chí còn có một chút cảm kích, đại nhân vật không tính toán với hắn.
Nhưng khi hắn biết là mình bị gạt rồi, lửa giận trong lòng hắn tăng lên trăm lần, ngàn lần!
Rất nhiều người đều như vậy.
Bị đại nhân vật đánh trước mặt mọi người, cũng không dám hận đối phương, thậm chí sẽ còn chịu nghe giáo huấn.
Nhưng nếu như bị một thằng tiểu tử chẳng là cái thá gì đùa bỡn!
So với mối hận vì nỗi đau cắt một ngón tay, sự thù hận vì khuất nhục càng mạnh hơn!
Lý công tử tức giận bao nhiêu, hắn đều thấy hết, trong lòng hắn cũng xác định được rồi, một khi bắt được tiểu tử ngày hôm qua, trước hết sẽ chém tay của hắn, giao cho Lý công tử xử trí, Lý công tử nói phải sống, chứ không nói nguyên vẹn.
Nhưng không ngờ, hắn mới vừa dự định, Ngô Thần liền xuất hiện ở trước mắt hắn.
Lúc cửa mới mở, hắn cũng không nhận ra là Ngô Thần, bởi vì Ngô Thần thay quần áo, trước khi tới nơi này, Lý Nhược Băng dẫn hắn đi mua một bộ âu phục cực kỳ đắt giá, còn có đồng hồ , khuy áo.
Ngô Thần khác hoàn toàn so với ngày hôm qua.
Lưu Hồ Tử quá kích động, lúc nhận ra Ngô Thần hắn liền la to, làm tất cả mọi người trong phòng bối rối.
Vương Trạng Nguyên cau mày nhìn kỹ Ngô Thần một chút.
Ngày hôm qua hắn từng gặp thoáng qua Ngô Thần, nhưng không chú ý, sau đó xem camera ở quán bar, hắn thấy đại khái dáng dấp của Ngô Thần, đúng là tiểu tử ngày hôm qua.
Nhưng mà, hắn và Triệu què đều không dám động, bởi vì đây là chỗ của Lý công tử, không thể cho bọn họ xằng bậy.
Hơn nữa, tiểu tử này đi cùng chị gái của Lý công tử.
"Chính là hắn?" Lý Nhược Thái liếc mắt nhìn Lưu Hồ Tử, lại đánh giá Ngô Thần.
"Đúng đúng đúng, tối ngày hôm qua chính là hắn!" Lưu Hồ Tử hô, nhưng hắn chú ý tới đại ca Triệu què nháy mắt ra dấu, vì lẽ đó âm thanh thấp dần.
"Ồ, đều ở đây." Ngô Thần đột nhiên lên tiếng, hắn bình tĩnh tự nhiên nở nụ cười, tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Triệu què chưa từng thấy hắn, nhưng Ngô Thần từng gặp Triệu què lúc trước trong luân hồi không biết bao nhiêu lần.
Một phòng toàn người quen!
"Ồ đúng rồi, ngày hôm qua mượn anh xe vui đùa một chút, chìa khoá trả lại anh, xe ở bãi đậu xe dưới đất khu CBD." Ngô Thần nói rồi móc chìa khóa xe Lamborghini ra, ném về phía Vương Trạng Nguyên.
Vương Trạng Nguyên tiếp được chìa khoá, trong khoảng thời gian ngắn hắn lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong trường hợp này còn Ngô Thần tỏ ra quen thuộc như vậy, Vương Trạng Nguyên đoán không được thân phận của hắn.
" Chị, tên này là..." Lý Nhược Thái rốt cục mở miệng hỏi.
"Cái gì mà tên này?" Lý Nhược Băng cau mày, "Đây là anh rể em, gọi đi!"
"Chị... Anh rể?" Lý Nhược Thái giống như bị nghẹn, suýt chút nữa không nghẹn đến chết rồi, theo bản năng hắn cho rằng chị gái lại dung bạn trai giả, thế nhưng! Lý Nhược Băng chưa bao giờ bảo hắn gọi bạn trai giả là anh rể.
“Gọi đi!" Lý Nhược Băng cắt ngang Lý Nhược Thái một chút.
" Chị, chào anh rể!" Lý Nhược Thái lập tức chào hỏi, gọi rất quy củ.
Đương nhiên hắn không sợ Ngô Thần, hắn sợ chị gái mình.
Hắn lo lắng nếu mình không gọi, chị gái sẽ lại đây tát mình, nhiều người nhìn như vậy, vậy thì quá mất mặt.
"Hít..."
Vương Trạng Nguyên, Triệu què, Lưu Hồ Tử tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Người trẻ tuổi này không quá hai mươi, là anh rể của Lý công tử? ! Là người đàn ông của Lý Nhược Băng? !
Xong rồi, chuyện lớn rồi!
Vốn tưởng rằng là bị một một tên lừa gạt đùa bỡn, kết quả quay đầu lại lượn quanh đi về, đúng là một đại nhân vật! Hơn nữa chính Lý công tử cũng không dám trêu loại kia!
Mặc dù không biết tại sao Lý công tử không biết anh rể mình, nhưng có thể suy đoán, phỏng chừng Lý Nhược Băng và người đàn ông này mới bên nhau.
Nhưng Lý Nhược Băng bảo Lý công tử gọi anh rể ở trước mặt mọi người thì họ có cảm giác, hai người chắc cảm tình rất tốt.
Vậy thì là người một nhà với Lý công tử rồi.
Mà bọn họ đều là người ngoài.
Triệu què không ngừng liếc mắt nhìn Lưu Hồ Tử.
Lưu Hồ Tử đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn cảm giác lạnh buốt.
Trong phòng bầu không khí trở nên rất quỷ dị.
"Các cậu đi về trước đi." Lý Nhược Thái phá vỡ bầu không khí như thế này.
"Vâng vâng vâng." Đám người Triệu què vội vã đáp ứng, cũng không dám nhìn Lý Nhược Băng và Ngô Thần, cả đám đều đi ra phía ngoài. Lý Nhược Băng và Ngô Thần thì lại đi cùng vào phía trong, Lý Nhược Băng còn rất tự nhiên tay trong tay với Ngô Thần.
Đột nhiên!
Lý Nhược Băng có vẻ rất không thoải mái che miệng lại, nôn khan hai lần, sau đó dường như không nhịn được, cô đẩy Ngô Thần ra chạy thẳng đến phòng rửa tay trong phòng, đi vào đóng sầm cửa, ở trong phòng rửa tay nôn mửa.
Mấy người Triệu què mới vừa đi tới cửa đều kinh ngạc, ngay sau đó thì mơ màng.
Bọn họ ở độ tuổi này rồi, đương nhiên đều là người từng trải, đều hiểu vì sao phụ nữ lại nôn khan.
Lý Nhược Thái cũng rõ ràng.
Đừng nói bọn họ, Ngô Thần cũng thấy hoang mang.
Không phải là chuyện bàn trước! Là Lý Nhược Băng mới vừa quyết định, mặc dù Ngô Thần biết là có ý gì, nhưng chuyện này... Diễn quá mức rồi chứ? Vừa vặn thừa dịp thủ hạ quan trọng của Lý Nhược Thái đều ở đây, cố ý diễn đó à?
Còn muốn làm cho tất cả mọi người đều hiểu lầm?
Ngô Thần không kịp suy nghĩ nhiều, vội vã đi qua, muốn tiến vào phòng rửa tay, lại phát hiện khóa trái.
Hắn gõ cửa một cái, nói với bên trong: "Như Băng, em vẫn tốt chứ?"
"Không có chuyện gì... Ọe... Không có chuyện gì... sắp xong..."
Khi Lý Nhược Băng ra khỏi phòng rửa tay, trong phòng đã không còn những người khác, chỉ có Lý Nhược Thái ngồi bên ghế sa lon, cùng Ngô Thần ở trước cửa phòng rửa tay.
Ngô Thần đỡ Lý Nhược Băng một chút, thân thiết hỏi: "Em vẫn tốt chứ?"
"Rất khỏe mạnh." Lý Nhược Băng cười nói.
Lý Nhược Thái lại sợ ngây người, chị gái nở nụ cười, chị gái mình vậy mà lại nở nụ cười với đàn ông!
"Cô muốn diễn là diễn à." Ngô Thần lại nghiêng đầu kề tai nói nhỏ với Lý Nhược Băng.
"Anh sợ a? Sợ Đinh Thụy Long biết sẽ gϊếŧ anh?" Lý Nhược Băng cực nhỏ tiếng trả lời.
"Cô cảm thấy tôi sẽ sợ?" Ngô Thần trả lời.
Lý Nhược Thái nghe không rõ hai người đang nói cái gì, vì lẽ đó tình cảnh này ở trong mắt hắn, chính là chị gái đang cùng "anh rể" vô cùng thân mật thì thầm với nhau, hai người đều tươi cười.
Trong phòng còn có mùi thuốc lá.
Lý Nhược Thái đột nhiên đi nhanh đến bên cửa sổ, đem cửa sổ đẩy ra, thông thoáng.
Trở lại bên bàn trà, hắn lại cầm cái gạt tàn thuốc lên, ném vào thùng rác.
"Đừng gấp, ngồi đi." Lý Nhược Băng lôi kéo Ngô Thần ngồi xuống nói.
"Chị, chị không phải là..." Lý Nhược Thái giơ tay nhưng lại không dám khoa tay múa chân, chỉ vào bụng Lý Nhược Băng.
"Chính là có chút không thoải mái." Lý Nhược Băng cố ý nói mơ hồ, có ý phủ nhận, nhưng cô càng phủ nhận, càng khiến Lý Nhược Thái hiểu lầm.
Lẽ nào chị gái thật sự mang thai?
Là con trai của người đàn ông này? !
Chị gái lần này là thật sao? !