Chương 1: Ta ngủ qua một vạn cô gái

"Cho nên anh nói anh đã qua hơn ba mươi vạn lần hôm nay?"

"Đúng ! Nói chính xác là một ngàn năm, hôm nay vừa vặn đủ một ngàn năm đấy."

Quầy rượu ánh đèn sáng lạng, trong góc mờ tối, một nam một nữ đang thấp giọng nói đùa.

"Chậc chậc. " Mục Thiên Thiên trang điểm sắc sảo, tóc mai đủ sắc màu bĩu môi lắc đầu, say cười nói: "Đây là thủ đoạn cua gái của anh sao? Biên ra một câu chuyện quái dị, phong cách thật là cổ lỗ sĩ, nhưng mà chuyện xưa thật ra lại vô cùng thú vị."

"Tôi nói thật mà. " Ngô Thần lắc lắc ly rượu chát, mỉm cười nói.

"Thật ư? Không sợ em tuyên dương ra ngoài à? Chúng ta mới nhận biết, anh tin tưởng em như vậy? " Mục Thiên Thiên trêu ghẹo nói.

"Có quan hệ gì đâu? Với tôi mà nói, ngày mai hết thảy đều sẽ lại thiết lập một lần nữa, không đúng, nói chính xác hơn, tôi là một người không có ngày mai, khi tôi tỉnh lại lần nữa, chúng ta liền là người xa lạ. " Ngô Thần nhún vai nói.

"Gạt người! Anh chưa từng thử qua thức đêm sao? Không ngủ."

"Tôi thử qua, rất nhiều lần, nhưng tôi sẽ ngủ, không cách nào khống chế."

"Thôi thôi ~ ai mà tin anh được chứ. " Mục Thiên Thiên nói xong liền không để ý tới Ngô Thần, cúi đầu xem điện thoại di động.

Nàng hôm nay vốn là cùng bạn thân hẹn xong, cùng đi cưa trai, kết quả nàng đều tới hơn một canh giờ, bạn thân còn chưa tới.

Khi Ngô Thần đột nhiên tới gần nàng, Mục Thiên Thiên chờ lâu buồn chán, vẫn là cùng Ngô Thần hàn huyên một hồi, không nghĩ tới Ngô Thần là một người bị bệnh thần kinh, tự xưng luân hồi một ngàn năm gì đó.

"Bạn của cô sẽ không tới đâu. " Ngô Thần lãnh đạm nói một câu.

"Ừ ? " Mục Thiên Thiên ngẩng đầu hí mắt " làm sao anh biết bạn em?"

"Tôi nói hết rồi, ngày này đối với tôi là không ngừng lặp lại, tôi lại không phải lần thứ nhất thấy cô, quán bar này tôi thường đến, hôm nay nơi này mỗi một người khách, tôi đều biết. " Ngô Thần mỉm cười uống một ngụm rượu.

"Vậy bạn thân của em tại sao không đến? Anh biết không? " Mục Thiên Thiên cố gắng vạch trần lời nói dối của Ngô Thần.

"Bạn trai nàng đột nhiên trở lại, cho nàng một cái kinh hỉ, cho nên tới không được. " Ngô Thần nói rồi nhìn một cái đồng hồ đeo tay " không tới 9 phút 13 giây sau, nàng sẽ gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết nàng không tới được."

"Chính xác đến giây? " Mục Thiên Thiên nói xong nhìn điện thoại di động một cái, xem thời gian, sau đó nói: "Bây giờ là buổi tối 10 giờ 7 phút! Được! Em chờ 9 phút, nếu như nàng không gọi điện thoại cho em, xem anh còn xạo sự thế nào!"

" Được ! " Ngô Thần cười khẽ, đối với Mục Thiên Thiên giơ ly rượu lên.

Mục Thiên Thiên cùng Ngô Thần cụng ly.

"Ôi chao? Anh mới vừa nói ngươi cùng tất cả mỹ nữ trên 8 điểm trong tòa thành thị này ngủ qua, có phải thật vậy hay không à? " Mục Thiên Thiên lại hỏi.

Nàng cũng là buồn chán, nói qua nói lại, nghe kẻ thần kinh sạo xự cũng là rất thú vị.

" Đúng, đều ngủ qua. " Ngô Thần gật đầu.

"Nhưng mà anh chỉ có một ngày thời gian cùng các nàng nhận biết, một ngày là được? " Mục Thiên Thiên lại muốn vạch trần lời nói dối của Ngô Thần.

"Một ngày dĩ nhiên không được, tất nhiên tôi cần phải tìm hiểu các nàng."

"Cũng tỷ như nói, tôi dùng năm ngày, đi điều tra toàn diện một cô gái, mặc dù thời gian trong năm ngày này là tái diễn, ngày thứ sáu nàng cũng không nhận biết tôi, nhưng tôi đã biết sở thích hứng thú của các nàng, nghề nghiệp nhân sinh quan vân vân."

"Cho nên khi tôi một lần nữa cùng với các nàng làm quen, biểu hiện của tôi, sẽ để cho các nàng cảm thấy tôi chính là chân mệnh thiên tử của các nàng ấy."

"Thật ra thì không ngừng lặp lại có một cái chỗ tốt, vậy chính là tôi có thể vô hạn phạm sai lầm, không cần lo lắng lưu lại ấn tượng xấu, ở trong khi tôi ngủ qua nhiều cô gái như vậy, một cô nàng khó khăn theo đuổi nhất, tôi tổng cộng dùng ba mươi sáu ngày, phạm vô số sai lầm, mới thành công."

"Anh nói chuyện thật là thẳng thắn. " Mục Thiên Thiên nói.

Ngô Thần nói chuyện đúng là thẳng thắn, hắn không ngại ở trước mặt một cô gái, đàm luận chính mình ngủ qua bao nhiêu nữ nhân, cùng với như thế nào thành công đuổi tới tay.

Bởi vì không có vấn đề, ngày mai hết thảy đều sẽ bắt đầu lại.

"Vậy anh tổng cộng ngủ qua bao nhiêu mỹ nữ? " Mục Thiên Thiên lại hỏi.

"Thật ra thì cũng không có bao nhiêu, tôi chấm điểm đối với dung nhan nữ tính là rất hà khắc, Thành Phố Đông Hải có trên mười triệu nhân khẩu, điểm dung nhan trên 8 phân, cũng liền chỉ một vạn người."

"Anh ngủ qua mười ngàn cô gái? Vạn Nhân Trảm? " Mục Thiên Thiên hí mắt.

"Hừ hừ! " Ngô Thần gật đầu.

"Em tin anh mới là quỷ, anh liền xạo đi, không biết xấu hổ. " Mục Thiên Thiên lại bĩu môi.

Ngô Thần nhún vai, vẫn là bộ dáng như cũ sao cũng được, Mục Thiên Thiên có tin hay không không trọng yếu, hắn chẳng qua là hôm nay muốn uống một ly, tìm người trò chuyện.

Đinh đương.

Điện thoại di động của Mục Thiên Thiên đột nhiên rung một cái, nàng cúi đầu nhìn, là tin tức khách hàng gửi qua [ vụ đại án tiệm châu báu đã bị phá ], nàng mở ra nhìn một cái, giống như nghĩ tới điều gì, đem điện thoại di động đưa về phía Ngô Thần, hỏi: "Anh xem một chút..."

Là tin tức vụ án xảy ra trong tiệm châu báu.

Hôm nay chín giờ rưỡi sáng, tiệm “Châu báu Kim Phúc” ở phố buôn bán trong Thành Phố Đông Hải gặp tội phạm cướp bóc, vàng bạc kim cương châu báu giá trị hai chục triệu bị cướp đi, hai gã nhân viên trông tiệm bị thương.

Vụ án buổi chiều liền điều tra phá án, một tên tội phạm đang lẩn trốn, ba gã tội phạm bị bắt.

Trong chuyện này, tin tức truyền khắp cả nước, bị báo đài lặp đi lặp lại đưa tin.

Kim phúc châu báu là công ty châu báu xếp hạng thứ ba cả nước, trụ sở chính ngay tại Đông Hải, ông chủ Kim Phúc tập đoàn Tô Thụy Văn, càng là Đông Hải nhà giàu nhất, tài sản mười tỉ.

" Ừ, thế nào... " Ngô Thần nhìn lướt qua tin tức nói.

"Hình trong tin tức, một tấm cuối cùng."

"Một tấm cuối cùng thế nào? " Ngô Thần lại nhìn một chút.

Một tấm cuối cùng là hình ông chủ Tô Thụy Văn của Kim phúc châu báu bắt tay cảm ơn cảnh sát, ở bên cạnh Tô Thụy Văn còn có một mỹ nữ tóc quăn đang đứng.

Đây là con gái Tô Thụy Văn, Phó Tổng Giám Đốc tập đoàn Kim Phúc Tô Thanh Ảnh.

"Tô Thanh Ảnh anh hẳn là biết chứ, bá đạo nữ tổng giám đốc ah, tốt nghiệp học viện công thương Worton, có phẩm chất cao quý, là một vị nữ cường."

"Biết a, thế nào? " Ngô Thần lại hỏi.

"Anh nói anh ngủ qua tất cả mỹ nữ trên 8 điểm trong tòa thành thị này. " Mục Thiên Thiên liền nói " Tô Thanh Ảnh nhưng là mỹ nữ số 1 số 2 Đông Hải, trình độ học vấn cao, IQ cao, coi như tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh lại hà khắc, giá trị dung nhan của nàng cũng hẳn ở trên 8 phân chứ ?"

"9. 5 phân. " Ngô Thần liền nói " toàn bộ thành phố Đông Hải có thể cùng với nàng so dung nhan trị, không quá một bàn tay."

"Vậy anh ngủ qua nàng rồi? " Mục Thiên Thiên như cũ muốn vạch trần lời nói dối của Ngô Thần, đặt bẫy dụ hắn.

"Dĩ nhiên. " Ngô Thần gật đầu.

"Anh gạt người! Hôm nay Kim Phúc châu báu xảy ra đại án, cả ngày không phải cảnh sát chính là phóng viên vây quanh, Tô Thanh Ảnh làm sao có thời giờ nhận biết ngươi người xa lạ này? Chính mình nàng còn không giúp được!"

"Hơn nữa, Tô Thanh Ảnh ảnh tính cách mạnh mẽ vô cùng, nổi danh, không biết bao nhiêu người theo đuổi nàng đều không thành công, anh dựa vào cái gì một ngày thì thành công? Coi như anh hiểu rõ nàng đi nữa, cũng không khả năng! Ha ha, em nói không sai đi!"

Mục Thiên Thiên nói xong cười to, vạch trần được lời nói dối của tên bệnh thần kinh, nàng vô cùng vui vẻ.

"Để tôi trả lời trước cho cô vấn đề thứ hai đi. " Ngô Thần lại cười nhạt nói " không sai, Tô Thanh Ảnh đúng là rất cường thế, nhưng nàng có một cái nhược điểm trí mạng, đủ để cho tôi dễ dàng bắt lại nàng!"

"Cái nhược điểm gì?"

"Cô đoán nha, rất thú vị."

"Giỏi nhỉ! Cố làm ra vẻ huyền bí, nàng nữ nhân hoàn mỹ như vậy, sẽ có nhược điểm gì."

"Đó là vấn đề thứ nhất."Ngô Thần lại liền nói " không sai, đại án tiệm châu báu xảy ra, Tô Thanh Ảnh khẳng định không có thời gian nhận biết tôi, coi như nhận biết tôi, nàng cũng sẽ không có tâm tình cùng tôi phát sinh cái gì!"

"Vậy không phải sao? Anh còn có cái gì muốn nói? " Mục Thiên Thiên chớp mắt, lộ ra vẻ mặt thắng lợi.

"Nhưng vâng." Ngô Thần giơ lên hai cánh tay ép ở trên bàn, hướng về người phía trước mỉm cười thấp giọng nói: "Nếu như tôi ngăn cản đại án phát sinh đây?"

Mục Thiên Thiên sửng sốt một chút.

"Hôm nay, với tôi mà nói là không ngừng luân hồi, tôi trải qua hơn ba mươi vạn lần, đối với bản thân tôitới nói, một ngàn năm trước tôi cũng đã biết vụ án trộm cướp vào hôm nay phát sinh, tôi có bó lớn thời gian lặp đi lặp lại điều tra, cô cảm thấy với tôi mà nói, ngăn cản án cướp này, rất khó sao? " Ngô Thần nhếch môi cười.

Mục Thiên Thiên nói không ra lời.

"Logic của tôi không thành vấn đề đi. " Ngô Thần nói bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng.

" Được ! Coi như logic của anh không thành vấn đề, em đây còn có một cái vấn đề! " Mục Thiên Thiên không phục, nàng phải ra đại chiêu.

"Vấn đề gì, mời nói."

"Anh ngủ qua em sao? Trước anh nói ngươi sớm nhận biết em, vậy anh ngủ qua em sao? " Mục Thiên Thiên hỏi, còn vén tóc, nói thẳng ra.

"Không có. " Ngô Thần lắc đầu một cái.

"Ha ha, không dám thừa nhận đi? Có phải hay không anh sợ em hỏi anh, trên người của em có cái gì đặc thù, anh đáp không được đúng hay không? " Mục Thiên Thiên cười to.

"Không phải là a, dung nhan giá trị của cô không tới tám phân, ta đối với cô không có hứng thú. " Ngô Thần nhàn nhạt nói.

Nụ cười của Mục Thiên Thiên nhất thời cứng lại.

Oành!

Mục Thiên Thiên vỗ bàn đứng lên, cắn răng nói: "Anh dám nói tôi xấu xí?"

"Không không không, cô không xấu xí, bất quá ngươi trang điểm quá đậm, một mặt tô son trát phấn, giống như lão bà nương, tôi cũng không biết cô rốt cuộc dáng dấp ra sao, bất quá nhìn căn cơ không kém, cho cô chấm 7 phân đi."

"Anh —— " Mục Thiên Thiên tức sắp nổ.

Đang lúc này.

Đinh linh linh...

Điện thoại di động của Mục Thiên Thiên reo, nàng nhìn một cái, là khuê mật đánh tới, nàng lập tức kết nối.

"Thiên Thiên a, ngượng ngùng, A Vĩ đột nhiên trở lại, cho tớ niềm vui bất ngờ, tớ không thể đi quầy rượu tìm cậu, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm, hì hì, cúp trước, tút tút tút..."