Chương 4: Bắt đầu cưỡng chế yêu!

Cẩm trước khi tu đạo cũng đã từng là một thư sinh đọc sách.

Khổ học mười năm, một trận động thiên hạ. Năm đó không ai không biết đến Thám hoa lang Yến thị, một tay chữ đẹp, một đầu thơ hay, văn chương lai láng, tướng mạo phong lưu.

Trên điện Kim Loan, Yên Cẩm mặt mày sáng sủa, từng chữ vang vọng, thiếu niên lần đầu chiêm ngưỡng quang cảnh triều chính.

Thế nhưng cũng chính là nơi này đã cắt gọt mài dũa mất đi khí phách thiếu niên của Yến Cẩm. Y ở Hàn Lâm Viện, ngày ngày giao tiếp cùng sách cổ, hoàn toàn đi ngược lại với văn chương châu ngọc viết trước vạn dân. Tuy có lòng tránh xa, nhưng vẫn bị người khác lợi dụng mà cuốn vào trong đấu đá nơi quan trường, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị lưu đày vào trong núi sâu.

Đến đây, thư sinh Yến Cẩm nản lòng thoái chí, nhận được sự chỉ điểm của đạo trưởng Vân Du, sau đó từ quan rồi dốc lòng tu đạo.

Sau khi bái nhập đạo môn, sư phụ hỏi y muốn lấy đạo hiệu như thế nào. Y nói, nhân duyên có thể tục gia, nhưng công ân cha mẹ không dám quên, cho nên chỉ bỏ họ, gọi một chữ Cẩm.

Từ tu hành đến phi thăng cũng mất mấy trăm năm, hai mươi năm lặn lộn với đống sách cũ nát ở dưới nhân gian kia đối với Cẩm mà nói, thật sự không có ý nghĩa gì, luôn không chú ý thì sẽ quên ngay

Huống chi, cho dù là ở những năm kia, đại đa số người gặp y cũng đều cung cung kính kính mà chắp tay, gọi một tiếng Yến đại nhân.

Nào có người dùng giọng điệu lạnh lẽo nói ra lời ngả ngớn như vậy, kêu y là tiểu thư sinh.

“Tiểu thư sinh.”

Cẩm nghe được tiếng gọi này ở trong mộng, chậm rãi mở mắt ra.

Thân thể ê ẩm nặng nề nằm ở trên một chiếc giường xa lạ, có một người đang đứng thẳng bên giường, là một gương mặt quen thuộc.

“Hành, Hành Vân tướng quân.” Cẩm chưa rõ đã xảy ra cái gì, nhưng lễ tiết đã khắc vào trong xương cốt khiến y nhanh chóng nhận ra là mình đang thất lễ. Y vội vàng đứng dậy nhưng đau đớn dưới thân lại kéo y trở về trên giường.

Đến lúc này, Cẩm rốt cuộc cũng phát hiện ra thân thể trần trụi của mình, cùng với dấu vết tìиɧ ɖu͙© loang lổ dày đặc trên đấy. Giống như một tờ giấy tuyên thành bị sử dụng xong nhăn nhúm, khiến y chỉ cần liếc qua một cái là đã nhớ lại kí ức da^ʍ mỹ tối qua.

Sắc mặt y tái nhợt, lời nói ra cũng trở nên run rẩy khó tin: “Tướng quân……”

“Quỷ tộc đã diệt, ta không còn là tướng quân gì nữa.” Hành Vân lãnh đạm nhìn y.

Tùy Xuân Sơn lúc này đã đến lúc hoàng hôn, mây đen phủ kín phía chân trời, chỉ còn lại một chút ráng màu, khiến bóng người càng thêm tối tăm. Khuôn mặt Hành Vân cũng bị ánh sáng mờ ảo phân cách nửa sáng nửa tối; nửa gương mặt ngoài sáng tản ra hơi thở lạnh như băng, khiến Cẩm cảm thấy vết đỏ dày đặc trên người mình hẳn là ấn ký lưu lại của cái giá rét; nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối không nhìn rõ được, ngược lại khiến người ta sinh ra vài phần lưu luyến, đến cả mỗi một tia rung động cùng mỗi một hơi thở đều sẽ được hắn trang trọng mà hôn lên.

Cẩm vươn tay, dường như muốn bắt lấy áo ngoài màu xanh biển của Hành Vân, nhưng trước khi chạm lại bỗng nhiên rụt về. Y kéo tấm chăn lên che ngực, giống như là đang kìm chế sự kinh hoàng của bản thân.

“Thần quân, tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, ta thật sự xin lỗi, cũng, cũng xin thần quân không cần lo lắng.” Cẩm bị thần sắc lạnh lẽo của Hành Vân làm cho sợ hãi, tầm mắt dao động, “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì kính xin thần quân cho ta rời đi trước.”

Nói rồi, y nhìn cũng không dám nhìn phản ứng của Hành Vân, tùy tay cầm lấy áo choàng bên mép giường rồi mặc vào —— ở bên giường thế mà trùng hợp có một cái áo choàng vừa với thân hình của Cẩm—— tuy rằng bên trong không có gì cả, nhưng tốt xấu gì cũng đủ che đậy thân thể. Giờ phút này Cẩm đã bất chấp mọi chuyện, thắt xong đai lưng thì nhanh chóng xuống giường.

Hai chân trần trụi vừa mới bước xuống giường thì đã như bị rút hết sức lực. Hai chân Cầm mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.

Cũng may, trước khi y tiếp xúc với nền đá cẩm thạch lạnh băng, thì một thứ còn lạnh hơn đỡ lấy y: Hành vân nắm lấy cổ tay của y, thoải mái mà nhấc cả người y lên, để y ngã vào l*иg ngực mình.

Cẩm cảm nhận được gò má đυ.ng phải một tầng vải dệt mềm mại, gần như muốn xuyên qua nó rồi đυ.ng phải cơ ngực rắn chắc. Y hoảng loạn né ra, thậm chí còn dùng sức đẩy một cái, có thể nói là vô cùng thất lễ.

Bị y đẩy một cái như vậy, thần sắc Hành Vân vẫn không có chút biến hóa. Hắn rũ mắt nắm lấy cổ tay tinh tế của đối phương, cuối cùng cũng lên tiếng: “Thiên Đình không cần trở về, chờ lúc nào nhàn rỗi, ta sẽ cầu hôn ngươi với Thiên đế.”

Cẩm chợt mở to hai mắt, nóng lòng muốn nói cái gì đó, lại bị sặc đến ho khù khụ. Chờ y rốt cuộc bình tĩnh lại, hai mắt đã đỏ rực, bên trong còn lấp lánh ánh lệ.

Y nắm chặt vạt áo trước, ngữ điệu tha thiết: “Thần quân, Hành Vân thần quân, ngươi không thể……”

Đáp lại y chính là thân thể đang từng bước tới gần. Hành Vân vòng qua chân Cẩm, một tay bế y lên rồi đặt lên trên giường đệm mềm mại, đắp chăn xong xuôi, chỉ để lộ ra một gương mặt nho nhỏ, cùng với chóp mũi ửng hồng.

Hành Vân khi tới thì lặng yên không một tiếng động, lúc đi lại từng bước chạm vào trong lòng Cẩm, im ắng mà nặng nề. Sau khi thân ảnh cao lớn biến mất ở cửa, ánh sáng cùng gió trong phòng cũng đi theo hắn, hoàn toàn biến mất sau cánh cửa.

Của lớn “cạch” một tiếng đóng lại, trong phòng ngay lập tức mất đi ánh sáng, ngay cả một ngọn gió cũng cũng có, tất cả âm thanh đều biến mất. Chỉ còn lại Cẩm đang cố gắng bình ổn hô hấp, hết sức trấn an thân thể run rẩy cùng mạch đập không an phận của mình.

Bàn tay y dọc theo chân sờ xuống dưới, khi mò đến cổ chân mảnh khảnh, rốt cuộc cũng cảm nhận được ngăn cách dị thường. Cẩm dùng ngón tay đυ.ng vào nó một chút, là một vòng tròn hoàn chỉnh quanh mắt cá chân, lại nối liền dọc theo một hướng không rõ ràng —— một gông xiềng vòng lấy cổ chân dài nhỏ.

Hành Vân không cho phép Cẩm ra khỏi gian phòng này.

Mỗi ngày hắn đều sẽ tới bôi thuốc, y nhân đó mà hỏi Hành Vân vài vấn đề. Như là “Khi nào để ta rời đi”, “Vì sao phải nhốt ta ở nơi này”, Hành Vân thường thì đều sẽ không trả lời. Sau đó, Cẩm tựa như đã học ngoan, có lẽ ngày tháng ăn uống không tồi đã mài mòn y, y ngược lại còn xin Hành Vân mang đến mấy quyển sách, hoặc là hỏi một ít chuyện vặt hằng ngày. Tuy rằng đáp án luôn không quá mười chữ, nhưng tốt xấu gì Hành Vân cũng sẽ trả lời.

Tính tình Cẩm vốn dĩ dịu dàng, cho dù đối phương vẫn luôn lạnh mặt, y cũng có thể một mình tiếp tục câu chuyện, nói vô cùng hăng say. Dần dần, Cẩm cũng bắt đầu hiểu được tính tình của Hành Vân.

Tuy rằng treo trên người danh hiệu chiến thần, nhưng Hành Vân xem như là một thần minh vô cùng an phận. Hắn không thích du ngoạn nhân gian, không thích kỳ trân dị bảo, không thích cung điện hoa mỹ, cũng không có yêu hận tình thù gì đặc sắc. Sáng sớm, hắn sẽ thức dậy, luyện kiếm dưới tàng cây ở trung đình, sau đó xem một ít điển tịch giải trí. Có đôi khi cao hứng, cũng sẽ luyện khí hoặc ủ rượu. Nghe nói các thần minh khác thỉnh thoảng cũng tới tìm hắn chơi cờ, tán gẫu, nhưng từ khi Cẩm đến nơi này thì chưa từng gặp, nếu không, thật sự y rất muốn nhìn xem bằng hữu của khối băng này là ai, bình thường nói chuyện với nhau thế nào.

Từng ngày qua đi, thương thế trên người Cầm đã phục hồi gần hết, làn da trơn bóng như mới, mảy may không còn nhìn ra dấu vết từng bị đối xử thô bạo. Y cũng dần thăm dò hành trình làm việc và nghỉ ngơi của Hành Vân, có khi thức sớm, y cũng sẽ chống cằm nhìn hắn múa kiếm. Trung đình có trồng một gốc cây lam hoa doanh(phượng tím) cao lớn, động tác của Hành Vân cũng theo đó chợt sáng chợt tắt nhuộm lên một màu xanh biếc của hoa, có khi cánh hoa mềm mại bị chém đứt theo kiếm phong vòng quanh trên ngón tay của hắn, sau đó bay đến ngoài cửa sổ, một đi không quay lại, tựa như cánh chim bay khỏi Tùy Xuân Sơn này vậy.

Một hôm, có bằng hữu nhờ hắn luyện một thanh kiếm, Hành Vân xem một lần kiếm, sau đó liền chui vào phòng luyện kiếm. Cẩm tuy là một tiên văn, nhưng cũng hiểu biết, một lần luyện khí là mất mấy ngày, càng kiêng kỵ có người quấy rầy, một khi gián đoạn thì sẽ thất bại trong gang tấc.

Quả nhiên, đến chạng vạng hôm sau, Cẩm cũng không nhìn thấy thân ảnh của Hành Vân. Y không phải là một người có tính nôn nóng, vẫn đọc sách, tắt đèn, sau đó nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ như bình thường.

Đêm càng sâu, không trăng không sao, cả ngọn núi đều ngủ say, một mảnh đen nhánh, là thời gian thích hợp nhất để trốn đi.

Cẩm bấm một cái pháp quyết, thanh kiếm chém sắt như chém bùn tùy thân của Hành Vân ngay lập tức xuất hiện trong tay y. Xiềng xích dưới cổ chân tuy mỏng nhưng cho dù y thi pháp thế nào đi nữa cũng không thể phá hư. Chắc là cho rằng Cẩm không có cách nào thoát được, cho nên Hành Vân cũng không phong ấn tiên thuật của y, mới để cho y lúc này có cơ hội.

Nhát kiếm đầu tiên hạ xuống, Cẩm không nắm rõ lực đạo, chém lệch sang bên cạnh, nhưng dù là vậy, trên sợi xích bạc kia vẫn xuất hiện vết nứt sâu. Trong lòng Cẩm vô cùng vui mừng, tay cầm kiếm chặt đến phát run. Trong bóng tối, y nhanh chóng bổ xuống dây xích từng chút một. Đến cuối cùng cũng nghe được tiếng xích sắt đứt gãy.

Lúc này Cẩm đã không quan tâm đến chuyện gì nữa, y ném kiếm, dùng hết sức chạy ra ngoài cửa ——

Nhưng mà giây tiếp theo, cánh cửa đơn bạc chợt mở ra.

Ngoài cửa, Hành Vân sắc mặt âm trầm, từng bước một đi đến trước mặt y, hàn ý trên người vô cùng lạnh lẽo, khiến bóng đêm lạnh thêm vài phần.

Cẩm ngồi quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, dùng toàn bộ sức lực cắn khớp hàm. Tóc đen dài rơi trên mặt y, lộ ra phần sau cổ trắng nõn, dưới bóng đêm như được bao phủ bởi tia sáng.

Hành Vân đưa tay chạm vào mảnh da thịt ấy, bóp cổ của Cẩm, cưỡng bách y ngẩng đầu, giống như bắt lấy một con tiên hạc sắp bay mất.

Hắn không ngừng xoa bóp cần cổ mảnh khảnh, đến khi lòng bàn tay bắt đầu ấm lên, mới nói: “Muốn chạy trốn?”

Nhìn sống lưng nháy mắt run lên của Cẩm, hắn chặn ngang người y rồi bế lên, sau đó ném lên chiếc giường đã lạnh lẽo

Hắn không cho Cẩm quần áo nào khác, nên trên người Cẩn chỉ có thể luôn mặc cái áo choàng đơn bạc kia, phía dưới ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không có.

Giờ phút này, hắn nâng tay trái chắn trước vạt áo, cầm lấy tay phải đang nắm chặt đai lưng mà rút thắt lưng ra, rồi dùng nó trói lại hai cánh tay mảnh khảnh kia lêи đỉиɦ đầu, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, y phục liền mở ra hoàn toàn, lộ ra phía dưới của nam nhân đang nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy, thần sắc tái nhợt.