Chương 1-Khởi Đầu

Hạ giới, Vô Uyên thành.

Vô Uyên thành là đô thành của quỷ tộc, ở sâu bên trong nó là cung điện của quỷ quân, tên là Truy Hồn Cung

Truy Hồn Cung cùng tộc của bọn họ cho người ta cảm giác giống nhau, âm trầm, rét lạnh, khiến người ta sởn tóc gáy. Nhưng giờ phút này, trong cung chỗ nào cũng có thể thấy tầng tầng lớp lớp vải lọc đỏ thắm, ánh nến từ hành lang thắp sáng đến bên trong, chiếu sáng vài phần bóng đêm. So sánh với kiểu trang trí vui mừng náo nhiệt này, Truy Hồn Cung lại chẳng thấy một móng người nào, thậm chí không có bất cứ tiếng động gì, tĩnh mịch vô biên càng khiến toàn cung điện này trở nên vô cùng quỷ dị.

Cẩm vừa mở mắt, chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Y hơi mơ hồ không biết tại sao mình lại ở đây.

Cẩm là tiên quân trên thiên giới, theo lý mà nói không hề liên quan đến quỷ tộc ở hạ giới. Nhưng thế sự khó liệu, trời xui đất khiến, bây giờ y không chỉ ở hạ giới, mà còn vô duyên vô cớ ở trong Truy Hồn Cung.

Chuyện này phải bắt đầu nói từ mấy tháng trước ở trên thiên đình.

Chưởng quản ba tộc tiên, nhân, quỷ đến thượng tấu Tiên Quân nơi giao giới, hạ giới liên tục truyền đến dị động, sợ rằng chính là việc của nữ quân Quỷ tộc vừa nhậm chức làm ra. Nàng ta tên Lệ Phong, thủ đoạn tàn nhẫn, dã tâm bừng bừng, từ lúc thần quân bức lui Quỷ tộc xuống hạ giới ngàn năm trước cho đến nay, bọn họ chưa từng có quân chủ mạnh mẽ như thế. Sau này chỉ e, Quỷ tộc sẽ không tiếp tục an phận nữa rồi.

Lời này vừa nói ra, khiến cho Thiên Đình từng trận xôn xao.

Có ai mà không biết, từ thuở sơ khai, năm tộc thần, nhân, yêu, ma, quỷ hỗn chiến rất nhiều lần, Thần tộc cùng Ma tộc đối đầu với nhau, hai tộc yêu, quỷ nối giáo cho giặc mà dựa vào Ma tộc, nhân tộc nhỏ yếu không cách nào tự bảo vệ mình nên chỉ có thể nhập vào Thiên tộc tìm kiếm sự che chở.

Thỉnh cầu của Nhân tộc khiến cho Hạo Thiên thần quân của Thiên tộc hạ quyết tâm. Ngài tập hợp các thần minh khác đánh một trận lớn, hoàn toàn tiêu diệt Ma tộc, cầm tù Quỷ tộc dưới Hạ giới, tiếp nhận yêu tộc quy phục, lặp lại trật tự của thiên địa. Mà sau đó, Hạo Thiên thần quân cũng phải trả một cái giá nặng nề, thân tử đạo tiêu, ngủ say trong thiên địa.

Tiếp nối Hạo Thiên thần quân thành lập Thiên đình, là hậu duệ của ngài, tức Tiên tộc.

Đương nhiên, Tiên tộc không chỉ là hậu nhân của Hạo Thiên thần quân. Kế thừa di chí của ngài, Thiên đình vẫn đặt Nhân tộc vào phạm vi bảo vệ, mà trong Nhân tộc nếu có người dốc lòng tu đạo, thì sẽ được phi thăng thành tiên.

Cẩm chính là một trong số đó.

Sau khi y phi thăng thành tiên, nhận danh hào tiên quân, thì liền ở Thiên đình làm chút việc văn chức. Bởi vì làm người ôn tồn lễ độ, diện mạo xuất chúng, ở cùng với các tiên hữu khác cũng coi như hòa thuận.

Mà ngày đó ở trên Thiên Đình, nghe được đế quân định phái người theo quân cùng chiến thần Hành Vân trấn áp Quỷ tộc, Cẩm chủ động xin ra trận, không ngoài ý muốn bị một đám tiên quân phản đối.

“Ngươi chỉ là một tiểu thần tiên văn nhược, đi đánh giặc cái gì!”

Đối với những lời này, Cẩm cũng chỉ cười xin lỗi: “Ý ta đã quyết.”

Nhưng mà y cũng rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh ở quân doanh. Khi còn ở nhân gian Cẩm đã đọc rất nhiều sách vở, sau khi đến Thiên đình chưởng quản công văn thì có thể nói là trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trong lúc chinh chiến hay thường bày mưu tính kế, cũng coi như là một nửa quân sư. Chắc cũng là vì nguyên nhân này, cho nên khi chiến thần Hành Vân nói chuyện với y thì đã không còn cứng nhắc như khi nói chuyện với người khác. Đương nhiên gương mặt anh tuấn kia vẫn giống như tảng băng vạn năm không tan như cũ.

Hôm nay, Cẩm giống như mọi ngày, thu dọn đồ vật ở lều trại đóng quân xong, định ngủ một giấc. Y vừa dọn đồ xong, còn chưa kịp để vòng tay vào bên trong, trước mặt đột nhiên tối sầm, mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, thì đã ở Truy Hồn Cung.

Cẩm trong lòng nghi hoặc. Tuy nói mấy ngày nay Quỷ tộc bại lui liên tục, thiên binh thiên tướng đã sắp đánh vào Vô Uyên thành, nhưng địa doanh vẫn đóng cách nơi này một đoạn xa hơn trăm dặm. Thoáng cái đã đến địa bản doanh của quân địch, y dù sao cũng là lần đầu lên chiến trận, khó tránh khỏi sợ hãi.

Lúc y tỉnh lại thì đang nằm trên một chiếc giường. Giường đặt trong một căn phòng nhỏ, cửa phòng không khóa, đẩy nhẹ một cái đã “kẽo kẹt” mở ra.

Trên hành lang nến đỏ chiếu sáng một đường, như là dẫn y đi về phía trước. Cẩm dứt khoát không thèm nghĩ nữa, vung tay áo lên mà thẳng lưng đi về phía trước. Y chỉ là một tiểu tiên quân theo quân, cho dù nắm giữ một phần cơ mật, nhưng giam y ở nơi đây thì cũng không thể thay đổi được cục diện trận chiến, nếu có ý định giữ y làm con tin, lại hoàn toàn không có lợi một chút nào.

Thật sự đoán không được dụng ý của đối phương. Cẩm nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi chơi chiêu gì.

Trước cửa phòng nhỏ là hành lang, phía cuối hành lang là đại điện, mà phía trong đại điện, một thân ảnh tinh xảo đang mặc hỉ phục, an tĩnh ngồi đó, nhìn qua tựa như là đang chờ đợi người nào.

Chắc không phải là đang đợi ta chứ. Cẩm thầm nghĩ.

Đáng tiếc, không như mong muốn, khi vừa nhìn thấy thân ảnh của Cẩm xuất hiện ở địa điện, nữ tử bỗng dưng đứng lên, giọng nói tràn ngập vui sướиɠ: “Chàng đã đến rồi.”

Nàng ta đẩy khăn voan, để lộ ra một gương mặt ôn nhu dịu dàng, mi mắt cong cong, nhìn qua quả thật rất giống một tân nương sắp thành thân.

Nhưng Cẩm biết, trái ngược với vẻ bề ngoài, oan hồn dưới tay nàng ta có đếm cũng không hết nỗi, nụ cười như vậy không biết dọa mất mật bao nhiêu người.

Vì vậy y cũng chỉ chắp tay chào lại: “Đã lâu không gặp, Lệ Phong điện hạ.”

Lệ Phong ba bước thành hai bước mà chạy đến bên người, kéo tay ngẩng đầu nhìn y: “Tiên quân, chàng nguyện ý thành hôn với ta không?”

Cẩm không ngờ được nàng lại trực tiếp như vậy, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện cổ họng giống như mà bị cái gì chặn lại, không thể phát ra âm thanh. Vừa cúi đầu đã thấy, không biết từ khi nào mà áo choàng trên người đã biến mất, thay vào đó là một bộ hỷ phục có kiểu dáng tương đồng với đối phương, tầng tầng lớp lớp khoác lên người.

“Tiên quân, không, hiện tại phải gọi là tướng công mới đúng.” Lệ Phong có chút thẹn thùng cười rồi kéo y đi về phía trước. Hỉ phục trên người giống như là bị hạ chú pháp gì đó, chặt chẽ trói buộc y, khiến y không cách nào tránh thoát, chỉ có thể lảo đảo đi theo Lệ Phong.

Cẩm mơ màng hồ đồ mà bái đường với vị nữ quân Quỷ tộc này. Lúc y còn ở nhân gian vốn là một công tử văn nhã, ôn nhuận như ngọc; mà xét vẻ bề ngoài, vị Lệ Phong điện hạ này cũng có thể xưng là một tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ, hai người đứng chung một chỗ cũng coi như là vô cùng xứng đôi.

Bái đường thành thân, bước tiếp theo đó là đưa vào động phòng. Truy Hồn Cung im ắng, một người cũng không có, quần áo trên người phong bế ngôn ngữ, cung điện to như vậy mà chỉ có thanh âm thanh thúy của Lệ Phong, nhất thời trở nên vô cùng quỷ dị.

Buổi hôn lễ này, không có nhân chứng, không có khách khứa, ngay cả tân lang cũng bị trói tới trong tình trạng không thể hiểu được, mà Lệ Phong cũng không giận một chút nào. Nàng ta kéo Cẩm vào động phòng, hai người ngồi xuống bên mép giường cùng uống rượu giao bôi. Cẩm không biết uống rượu, bị sặc đến mặt mũi bừng, Lệ Phong thấy dáng vẻ này của y thì nhịn không được che miệng cười khẽ.

“Tướng công, ta rất thích chàng, chàng có biết hay không?” Ánh mắt nàng ta lấp lánh nhìn Cẩm, “Ta đoán chàng nhất định không biết. Cơ mà cũng phải, chàng cũng chưa gặp ta mấy lần mà. Nếu không phải do tình trạng bây giờ của chúng ta, thì chúng ta vốn có thể giống như phu thê bình thường từ quen biết đến yêu nhau rồi thành hôn. Hiện tại mọi chuyện quá gấp gáp, ta bắt chàng tới cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.”

Nàng ta đột nhiên nghĩ tới cái gì, nắm lấy tay Cẩm: “Chàng muốn biết ta yêu chàng thế nào không? Chuyện này chắc là duyên phận đó. Tại chiến dịch Bạch Thủy, ta ở bên đầu sông bên này, chàng ở đầu sông bên kia, hai ta cách một con sông lớn, lại nhiều thiên binh như vậy, ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy chàng. Lúc ấy ta liền nghĩ, vì sao trên chiến trường mà lại có một tên thư sinh? Cơ mà, trời ạ, y đẹp quá đi mất. Cái này chắc chắn là nhất kiến chung tình rồi, chàng nói có đúng không?”

Cẩm vốn định đáp lại cái gì, nhưng vừa mới mở miệng thì đầu của y liền càng ngày càng mơ hồ, tuy tầm mắt còn nhìn thấy, nhưng như cách một đám mây không nhìn thấy rõ cái gì cả, chỉ hơi nâng đầu ngón tay, cũng phải hao hết sức lực toàn thân. Y thậm chí không cách nào tự hỏi, ngay cả bản thân đang ở nơi nào cũng có chút hoảng hốt.

Lệ Phong thu dáng vẻ này của y vào trong mắt, thấy y đã hoàn toàn mê mang. Nàng ta ôn nhu cười nói: “Tướng công, chàng cũng biết thiên binh đã đóng quân ở ngoài thành, không đến mấy ngày nữa thì Vô Uyên thành sẽ bị hạ, đến lúc đó chúng ta e là phải âm dương cách biệt. Không bằng tại thời gian cuối cùng này, chàng hoàn thành tâm nguyện nhỏ của ta được không?”

Nàng ta nhẹ nhàng đẩy một cái, Cẩm không khống chế được lảo đảo ngã về phía sau. Lệ Phong khóa ngồi trên người y, chậm rãi cởi vạt áo y, hôn dọc xuống gương mặt ấy.

Đôi môi anh đào đã trượt xuống môi y, nàng ta dùng tay hơi nâng cằm y lên, mang theo ý cười, chuẩn bị hôn xuống.

Đúng lúc này, “Ầm” một tiếng, cửa tân phòng đột nhiên bị đẩy ra mạnh mẽ, không, gọi là “phá vỡ” mới đúng.

Cửa gỗ ầm ầm đổ sập, Lệ Phong ngẩng đầu, chiến thần Hành Vân đại danh đỉnh đỉnh đang cầm kiếm đứng trước cửa, trên mặt là lửa giận không cách nào che giấu.

“Ngươi ——” Nàng ta vừa muốn lên tiếng thì đã bị một lực mạnh mẽ đẩy ngã ra đất, hơn nửa thân kiếm đã đâm vào đầu vai, nhanh đến mức còn chưa cảm thấy đau đớn. Hành động lúc nãy của Hành Vân là dùng toàn lực, nàng ta hoàn toàn không có cách nào chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị ghim lên tường.

m thanh ngoài cửa dần lớn hơn, tiếng người cùng binh khí giao nhau hỗn tạp, càng ngày càng gần.

Lệ Phong nhăn mày, nàng ta không ngờ thiên binh sẽ đến đến nhanh như vậy. Chiến thần Hành Vân cho dù mạnh mẽ thế nào thì cũng chỉ có một mình, bên trong Vô Uyên thành đều là chiến sĩ tinh anh của Quỷ tộc, nếu tùy tiện đánh vào, Hành Vân sẽ phải trả một cái giá nghiêm trọng.

Chỉ là tình hình bây giờ không có thời gian để nàng ta nghĩ nhiều. Hành Vân nắm chuôi kiếm, trực tiếp rút ra, Lệ Phong ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, váy áo đỏ rực của tân nương bị máu nhiễm lên càng thêm đậm màu.

Hành Vân vô cùng cao lớn, đứng tại đó nhìn xuống nàng ta như vậy, càng làm ánh mắt lạnh băng của hắn hiện lên rõ ràng.

“Ngươi đã sớm đoán được phải không?” Ngữ khí cũng tựa như kết một tầng sương lạnh.

“Đoán được? Đoán được cái gì……” Lệ Phong nhìn quanh bốn phía, tầm mắt nhìn đến Cẩm đang hôn mê trên giường, thần sắc mê mang trên mặt đột nhiên trở nên thấu hiểu, ”… Ngươi nói ta đoán được? Ta sao có thể đoán được! Ta sao có thể đoán được, chiến thần Hành Vân thế mà ——”

“Ta không muốn lợi dụng y, ta là thật sự thích y.”

Nhìn sắc mặt trở nên càng khó coi của Hành Vân, Lệ Phong rốt cuộc nhịn không được, dựa vào tường nở nụ cười.

Hành Vân cơ hồ là rít ra từ kẻ răng: “Cút!”

Lệ Phong mạnh mẽ chống đỡ bấm quyết, thân ảnh đột nhiên biến mất, không quên giương giọng nói với Hành Vân, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối.

“Ta chuẩn bị lâu như vậy, ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới lại cho ngươi hưởng.”

Hành Vân đi đến bên mép giường. Quần áo của Cẩm đã bị cởi hơn phân nửa, lộ ra cần cổ trơn bóng cùng xương quai xanh tinh xảo, trên mặt còn có một vệt đỏ, là son môi nữ nhân kia để lại.

Hai mắt y nhắm chặt, hơi thở rối loạn, thân thể nóng hổi, hai má đỏ hồng bất thường. Không biết Lệ Phong đã hạ dược gì cho y, nhưng theo lời nàng ta mà đoán, hẳn không phải là xuân dược tầm thường dễ giải.

Hành Vân không biết đứng kẻ méo giường bao lâu. Cuối cùng, hắn khẽ ôm lấy tiên quân đang bất tỉnh nhân sự rồi bước nhanh ra cửa.

Mà trong nháy mắt bị hắn ôm vào ngực, Cẩm vô ý phát ra một tiếng rêи ɾỉ cực kỳ mềm mại.

Cẩm cảm thấy nóng quá.

Không chỉ nóng, mà ngược lại càng ngày càng nóng hơn. Hết lần này đến lần khác từ trong cơn nóng này lại sinh ra một tia mềm mại khao khát, so với ngứa ngáy bình thường còn tra tấn người khác hơn. Nó theo hơi thở dồn dập của Cẩm chui vào bên trong, chạy khắp nơi ở trong cơ thể, lại tràn ra nóng cháy từ mỗi tấc da thịt, làm Cẩm càng thêm khó nhịn, chỉ muốn ai đó chạm vào mình.

Dược lực như một đóm lửa nhỏ chậm dày vò Cẩm, y xé rách quần áo đỏ thẫm trên người mình, uổng công vô ích mà nghĩ thoát khỏi đống vải vóc tựa như l*иg giam này. Đáng tiếc tay y đã sớm không còn sức lực, động tác này ngoại trừ việc làm quần áo thêm hỗn độn, nhìn từ bên ngoài vào càng thêm tươi đẹp thì chẳng có tác dụng gì, y buồn bực, hơi thở cũng bị chặn ở trước ngực không thở ra được.

Một khắc trước khi Cẩm cảm thấy mình sắp bị nấu chín, y bị một người nâng lên, ôm vào trong ngực.

Cuối cùng cũng có thể tiếp xúc được một thân thể khác, ham muốn của Cẩm tạm thời được giảm bớt. Mặt y dán lên áo giáp của nam nhân, áo giáp được chế tạo huyền thiết cứng rắn lạnh lẽo lại làm cho y vô cùng thoải mái, vô ý thức mà để gương mặt nóng hổi như thiêu đốt lên mà cọ vài cái.

Nhìn dáng vẻ này của người trong ngực, Hành Vân thiếu chút nữa không thở nổi. Sắc mặt của hắn âm trầm đến đáng sợ, Cẩm đang nhắm mắt lại nên không thấy, cho dù thấy được, y cũng không rảnh mà phân tâm đi nghiền ngẫm tâm trạng của vị chiến thần này.

Hành Vân ôm càng chặt người trong lòng, nội tâm nghiến răng nghiến lợi. Hắn thật sự không nghĩ tới, Lệ Phong lại dám to gan dám trực tiếp lẻn vào quân doanh của hắn cướp người như vậy. Sau khi hắn phát hiện Cẩm mất tích thì lập tức tập kết binh lực, mạnh mẽ đánh vào thành Vô Uyên. Cho dù bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất, cũng có khả năng không thể áp chế toàn bộ tàn đảng của Quỷ tộc, nhưng lúc đó Hành Vân đã không thể băn khoăn nhiều như thế.

Trên mặt hắn vẫn là vẻ bình tĩnh không đổi, đôi mắt hẹp dài lại là một mảnh đỏ đậm. Khi đánh vào cửa của Truy Hồn Cung, tay nắm kiếm của vị chiến thần này cũng run lên nhè nhẹ, không biết là vì quá mức kích động, hay nguyên nhân nào khác.

Đột nhiên hành quân làm hắn tiêu hao quá nhiều sức lực, nhìn như vẫn mãnh mẽ như thường, nhưng thực sự đã không còn đủ sức đánh một trận với Lệ Phong. Tuy rằng đã đuổi lệ Phong đi, nhưng mà…

Hành Vân cúi đầu, Cẩm giống như một con vật nhỏ mà khẽ cọ. Cẩm căn bản không thể phát hiện ra ánh mắt này của hắn, chỉ phát ra tiếng hừ nhẹ ở trong ngực hắn.

Sau khi đánh hạ Truy Hồn Cung, thiên đình sẽ tự phái người đi thu thập toàn cục. Hành Vân vốn là thần minh không chịu thúc ép, là bởi vì thỉnh cầu của Đế Quân, cho nên mới đi đến hạ giới chuyến này. Nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn cũng tiêu sái như khi tới mà xoay người rời đi, khác biệt chính là, trong ngực còn bắt cóc một vị tiên quân nho nhỏ.

Hành cung của Chiến thần không lớn. Hành Vân không phải loại thần minh sa vào phù hoa bên ngoài, cho nên trong cung ngay cả một người hầu cũng không có.

Hành Vân để Cẩm lên giường lớn, ai ngờ Cẩm không chịu nể mặt, duỗi tay ôm lấy cổ Hành Vân, đôi mắt hơi mở, lông mi run rẩy cầu hắn đừng đi.

Cẩm chủ là không muốn rời khỏi cái ôm thoải mái này, hơn nữa có dược lực thúc đẩy, thân thể vô ý mà ham muốn càng nhiều. Kết quả không kịp phòng ngừa trên mông đột nhiên ăn phải một bàn tay.