Chương 8



Nếu không thì sao giờ này Bùi Tông Chi lại đứng ở đây được.

“Đúng!” Bùi Tông Chi nói một cách thẳng thắn, rất bình tĩnh, “Ta chưa bao giờ tới Vĩnh Châu.”

Chàng ấy vẫn luôn ở trong kinh thành.

Bùi Tông Chi lấy một con dao găm từ trong tay áo, với lưỡi dao sắc bén và đôi mắt lạnh lùng, chàng không chút do dự đâm thẳng vào bụng người đàn ông, nói với giọng thờ ơ, “Nếu ngươi đã biết sự thật khi đó rồi, vậy đã đến lúc ta tiễn ngươi lên đường.”

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi người đàn ông kia còn không kịp chống cự, sau một tiếng vυ"t, hắn ta tắt thở.

Vẻ mặt Bùi Tông Chi vẫn rất bình tĩnh, chàng rút con dao găm ra và lau nó vào chiếc áo bẩn thỉu của người đàn ông đó như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chàng cầm con dao nhìn một lúc, cảm thấy không thích nữa, liền ném nó cho viên cai ngục.

Viên cai ngục thấy người đàn ông kia đã chết, liền hỏi Bùi Tông Chi: “Đại nhân, tôi nên viết như nào vào hồ sơ vụ án?”

Bùi Tông Chi hất tay áo rồi bước ra khỏi phòng giam, bình tĩnh trả lời: “Hắn ta chỉ là một người tham tiền, vì không chịu được hình phạt nên đã tự tử.”

Bùi Tông Chi rời khỏi Kinh Phủ Nha Môn.

Về đến phủ, còn chưa kịp thay quần áo, đã nghe thấy tiếng của Nghiễn Thư hớt hải chạy tới báo: “Công tử, Thẩm cô nương xảy ra chuyện rồi.”

Rốt cuộc Thẩm Thanh Đường đã xảy ra chuyện gì?

Nha hoàn bên cạnh nàng ấy, Thái Vi, đã xảy ra tranh chấp với Hành Lộ, nha hoàn bên viện Bùi Cảnh Minh. Nàng muốn bảo vệ nha hoàn của mình nên đã bị Hành Lộ đẩy xuống hồ.

Trời mùa thu, nước trong hồ rất lạnh, Thẩm Thanh Đường còn mới ốm dậy. Những người hầu xung quanh đã nhanh chóng nhảy xuống cứu người, lúc đưa lên bờ nàng đã vô cùng yếu.

Khi Bùi Tông Chi đến, Thẩm Thanh Đường vừa được được lên bờ.

Người nàng ướt đẫm, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ mơ hồ, Bùi Tông Chi thấy vậy vô cùng hoảng sợ.

Khi nhìn thấy Bùi Tông Chi chạy tới, nàng khẽ gọi: “Tông Chi ca ca.”

Sắc mặt Bùi Tông Chi lạnh lùng đến đáng sợ, chàng cầm lấy chiếc áo choàng trong tay Thái Vi, quấn lấy nàng, sau đó liếc sang nhìn Hành Lộ.

“Chuyện gì vừa xảy ra?”

Giọng nói của chàng vô cùng lạnh lùng, lại có tính sát thương, có thể gϊếŧ chết người đối diện.

Trước đây, Hành Lộ chưa bao giờ thấy Bùi Tông Chi như vậy.

Mọi người đều nói đại công tử của Thừa Bình Hầu là một người hiền lành, nho nhã, rất dễ gần, nhưng đó là họ vẫn chưa từng thấy chàng tức giận.

Nàng ta run rẩy, đôi chân không đứng vững, nhiều lần muốn ngã khụy xuống nên phải dựa vào người hầu bên cạnh.

“Là Hành Lộ ra tay trước.”

Có một người hầu lên tiếng, từ lâu người này đã bất mãn trước sự kiêu căng và ngạo mạn của Hành Lộ chỉ vì nàng ta đang mang thai.

“Tôi có thấy, hồi sáng này Thái Vi có nói vài câu với Tam công tử, Hành Lộ thấy vậy liền tức giận. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thái Vi đang dọn dẹp ở gần hồ, Hành Lộ đã chặn nàng ta lại, gọi Thái Vi là kẻ lăng loàn, thậm chí còn muốn đánh nàng ấy.”

“Thẩm cô nương vì muốn bảo vệ Thái Vi nên đã bị Hành Lộ đẩy xuống hồ.”

“Không… không phải như vậy…” Hành Lộ liên tục lắc đầu phủ nhận, “Tôi không có đẩy Thẩm cô nương, là cô nương tự trượt chân ngã, không liên quan đến tôi.”

Ở đây náo động quá đến nỗi mọi người đang sắp ra về cũng quay lại xem.

“Ở đây có chuyện gì thế?”

Bùi Tử Thê vội vàng chạy tới, nhìn thấy Thẩm Thanh Đường cả người ướt nhẹp đang nằm trong vòng tay của Bùi Tông Chi, nàng lo lắng hỏi: “Muội muội làm sao thế này?”

Bùi Cảnh Minh cũng chạy tới.

Hành Lộ như nhìn thấy Bồ Tát cứu mạng, liền chạy tới khóc lóc: “Tam công tử… Công tử, xin người cứu nô tì, thật sự không phải nô tì đẩy nàng ta… Nô tì không có đẩy nàng ta…”