Bên trong có vài chiếc bánh ngọt và một đĩa hoa quả.
Đôi tay của nàng ấy rất khéo léo, làm ra những món bánh rất đẹp, tinh xảo và có chút dễ thương.
Bùi Tông Chi cầm một miếng bánh cho vào miệng, mùi thơm ngọt ngào như mùi hương của người con gái ấy.
Bùi Tông Chi nhai chậm để thưởng thức vị ngon ngọt và nghĩ về cô nương làm ra nó.
Chẳng mấy chốc đã tới tiệc sinh thần của Thẩm Thanh Đường.
Bùi Tông Chi sai Nghiễn Thư mang món quà đến tặng cho Thẩm Thanh Đường từ sáng sớm. Đó là một hộp mực được sản xuất ở Phương Doãn Châu, vô cùng giá trị.
Thẩm Thanh Đường rất thích đọc và viết thư pháp nên món quà này nàng ấy rất thích.
Thẩm Thanh Đường cầm hộp mực trên tay ngắm mãi không thôi, nàng nhẹ nhàng chạm vào các hình hoa, chim độc đáo trên nắp hộp, khẽ hỏi: “Tông Chi ca ca có nói khi nào sẽ tới đây không?”
“Công tử hôm nay phải đi trực ở Hàn Lâm Viện, nên tầm giờ trưa sẽ tới.”
Nghiễn Thư trả lời, sau đó lại nhìn vào khuôn mặt có chút buồn của nàng, lại nói: “Công tử bảo cô nương đừng lo lắng. Hôm nay là sinh thần của người, dù có bận đến mấy công tử cũng sẽ tới chúc mừng.”
Vẻ mặt có chút buồn bã của Thẩm Thanh Đường đã dần vui lên sau khi nghe.
Bùi Tông Chi là người ở Kinh Phủ Nha Môn.
Bình thường có rất nhiều việc phải làm, lại thêm vụ ám sát mấy ngày trước ở Vĩnh Châu vẫn chưa giải quyết xong nên càng thêm bận.
Khi đó, bên trên có cho người tới điều tra nhưng họ chỉ kết luận qua loa là do mấy người dân tị nạn thiếu ăn nên làm bừa. Thời điểm đó lại đúng vào lúc đê ngăn nước lũ ở Vĩnh Châu bị vỡ, rất nhiều người dân tị nạn nên khó điều tra tiếp được.
Ngoài ra, lúc đó không có tung tích gì của Bùi Tông Chi nên việc tìm chàng đã trở thành ưu tiên hàng đầu, những việc khác tạm thời gác lại.
Bây giờ, Bùi Tông Chi đã về kinh.
Có một lá thư từ Vĩnh Châu gửi đến nói rằng kẻ cầm đầu vụ ám sát đó đã bị bắt và được áp giải về kinh. Hiện người đó đang bị giam trong Kinh Phủ Nha Môn, chờ ngày xét xử.
Trong hành lang tối tăm của ngục, cai ngục cầm đèn dẫn Bùi Tông Chi đi đến trước cửa phòng giam.
“Đại nhân, người đó đang ở bên trong.”
Cai ngục tháo dây xích trên cửa phòng giam rồi kính cẩn lùi lại.
Bùi Tông Chi đẩy cửa bước vào. Trong ngục vừa tối tăm vừa ẩm ướt, hai tay người đàn ông bị treo trên giá tra tấn, dây xích sắt cuốn quanh người, quần áo rách rưới, trên người đầy vết roi, trông như sắp chết.
Đây là quy tắc của Kinh Phủ Nha Môn, phạm nhân tới đây đều bị dụng hình.
Bùi Tông Chi chậm rãi đi đến trước mặt hắn ta, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: “Ngươi là ai?”
Bùi Tông Chi khẽ mỉm cười, “Ồ, ngươi không biết ta là ai sao?”
“Sao ta phải biết ngươi chứ?” Hắn ta nhếch mép cười khinh bỉ, “Một tên công tử trắng trẻo. Người đến Kinh Phủ Nha Môn này chắc là muốn thẩm vấn ta.”
Bùi Tông Chi im lặng, chàng nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới, đột nhiên nhếch mép cười, nói: “Cái gì? Ngươi nói ngươi ám sát ta, vậy mà đến ta trông như nào ngươi cũng không biết sao?”
Nói một chút về chuyện này, khi đó trong phủ nha Vĩnh Châu cũng có vài người cùng về kinh.
Đêm đó, Bùi Tông Chi không hề ở đó, nên nhóm người đó đã ám sát nhầm người. Họ lẻn vào phòng, đâm chết người trên giường, sau đó cho vào bao tải ném xuống mương.
Người đàn ông này nhầm tưởng người nằm trên giường lúc đó chính là Bùi Tông Chi.
“Ngươi là Bùi Tông Chi?” Cuối cùng, người đàn ông này cũng phản ứng lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, “Vậy người đó không phải là ngươi?”
Hắn chợt nhận ra, “Ta đã gϊếŧ nhầm người rồi sao? Lúc đó ngươi không ở Vĩnh Châu?”