Thẩm Thanh Đường dựa vào giường, dùng khăn tay che miệng, giọng nói vẫn còn yếu ớt: “Thay ta cảm ơn Tông Chi ca ca. Đợi khi nào huynh ấy trở về hãy nói thân thể của ta đã ổn rồi, huynh ấy không cần lúc nào cũng nhớ thương quan tâm, công vụ vẫn quan trọng hơn.”
Nghiễn Thư đáp "vâng", cúi đầu bước ra ngoài.
"Đại công tử đối xử với cô nương rất tốt."
Thái Vi đóng cửa lại, quay người nhìn bảo vật quý hiếm trên bàn, không khỏi thở dài: “Ngay cả huynh đệ ruột thịt của nhà khác cũng không có nhiều người tốt như vậy, dù có đi đâu cũng nhớ mang đồ về cho cô nương.”
“Ừ.” Thẩm Thanh Đường cũng cụp mắt xuống, trầm ngâm thở dài.
Không chỉ Nghiễn Thư đến tặng quà, còn có mấy di nương ở Tây viện và huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ đến.
Hầu hết thấy nàng bị bệnh đều gửi một số thuốc bổ để nàng phục hồi cơ thể. Trong số đó, quà của tam công tử Bùi Cảnh Minh là có giá trị nhất.
Người đó tặng cho nàng một bông sen tuyết cực kỳ quý hiếm, có giá trị ngàn lượng vàng.
Thái Vi nhìn thấy liền kinh ngạc nói: “Món quà này quá quý giá.”
Nàng ta nhìn Thẩm Thanh Đường rồi nói tiếp: “Cô nương, Tam công tử gửi tặng người món đồ quý giá như vậy là có ý gì?”
Rốt cuộc món đồ này là có ý gì?
Nghe nói nha hoàn trong viện của Bùi Cảnh Minh sắp sinh con.
Có cô nương nhà đàng hoàng nào lại muốn lấy một người đàn ông như này chứ, đương nhiên họ sẽ tránh thật xa rồi.
Hắn ta không tìm được ai, vì vậy hắn đành chuyển sự chú ý sang Thẩm Thanh Đường, cô nương đang sống nhờ ở nhà họ Bùi.
Mặc dù gia thế của Thẩm Thanh Đường không được giàu có hiển hách nhưng nàng được nuôi dưỡng trong Thừa Bình Hầu phủ nên cũng có thể coi là một tiểu thư xuất thân từ một gia đình quyền thế.
Còn một điều nữa, tính tình của nàng ôn hòa, lương thiện, dễ bắt nạt nên đương nhiên sẽ không làm tổn thương cô nha hoàn trong lòng hắn.
Trong vài tháng trở lại đây, Bùi Cảnh Minh đã thể hiện công khai rằng mình có cảm tình nhưng Thẩm Thanh Đường đã tìm được cách để ngăn chặn tất cả.
Nàng được Bùi Tông Chi bảo vệ nên Bùi Cảnh Minh cũng không dám làm gì nàng, sau vài lần hẹn gặp không thành thì có vẻ như hắn đã từ bỏ.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường không hiểu vì sao bây giờ hắn ta lại đột nhiên chú ý tới nàng?
Qua vài ngày nữa sẽ có người trong phủ xóa tan những nghi ngờ của nàng thôi.
Ở Thùy Hoa Môn, mấy người hầu đang tỉa cành hoa và trò chuyện.
“Này, mấy người nghe tin gì chưa? Thẩm tiểu thư với Tam công tử của chúng ta sắp có chuyện tốt đó.”
“Là thật sao?” Mấy người hầu bên cạnh lập tức vây quanh lại, tò mò hỏi: “Ngươi nghe tin tức này ở đâu vậy? Ta không tin lắm, hay là ngươi lại nói bậy đấy?”
“Ngươi bảo ai nói bậy?” Người hầu này tức giận dậm chân, “Mấy ngày trước chính tai ta nghe được. Tam công tử đến chỗ lão phu nhân cầu xin, nói là bụng của Hành Lộ ngày càng lớn, thật sự thấy rất xấu hổ. Lão phu nhân không còn cách nào khác, đành đồng ý. Chưa đầy hai tháng nữa, phủ của chúng ta sẽ có chuyện vui.”
Hành Lộ là cô nha hoàn trong lòng Bùi Cảnh Minh.
“Cái gì?” Có người thay mặt Thẩm Thanh Đường phàn nàn: “Đây không phải là đẩy Thẩm cô nương vào hố lửa hay sao?”
Một cô nương vừa về nhà phu quân đã bị vỡ lẽ ức hϊếp, sau này còn có thể làm gì nữa chứ?
“Thì đấy, ai nói gì đâu.” Người kia cũng thở dài, “Muốn trách thì trách Thẩm cô nương không có cha mẹ để dựa dẫm. Lão phu nhân yêu thương nàng ấy nhưng dù sao vẫn sẽ yêu cháu trai ruột của mình hơn. Ngay cả khi Thẩm cô nương không đồng ý nhưng phận sống nhờ nhà người khác thì có thể làm gì khác?”
Ở phía bên kia Thùy Hoa Môn, Thẩm Thanh Đường dẫn Thái Vi trốn sau một tảng đá lớn nghe hết những lời này.
“Cô nương.”
Thái Vi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng của cô nương nhà mình, vội vàng hỏi: “Cô nương, chúng ta nên làm gì đây?”