Bà ấy đang cầm tay ma ma để bước lên xe.
Bởi vì bà thường đi làm lễ thần Phật nên ăn mặc cực kỳ giản dị, đôi lông mày từ bi lãnh đạm, trong buổi thiền hôm đó trên mặt bà ấy không có chút biểu cảm nào.
Mấy hôm trước, Thẩm Thanh Đường đã bí mật đi gặp vị trụ trì đó. Ông ấy là một vị tu sĩ lỗi lạc, ông luôn duy trì Phật tánh của Thiền và là người rất từ bi.
Ai ngờ được, vậy mà hai người này lại có quan hệ tình cảm với nhau.
“Cô nương, người đang nghĩ cái gì vậy?” Thái Vi thấy nàng đang lơ đãng, liền đi đến bên cạnh gọi: “Đến giờ chúng ta phải lên xe trở về rồi đó.”
Thẩm Thanh Đường bình tĩnh lại, nàng thu lại mấy suy nghĩ đó, nhấc váy bước lên xe.
Một hôn lễ lớn sắp được tổ chức ở Thừa Bình Hầu phủ, là Tam công tử Bùi Cảnh Minh sắp kết hôn.
Bụng của Hành Lộ càng ngày càng to, không thể giấu được nữa. Không có gia đình quý tộc nào lại lấy thϊếp trước khi lấy chính thất cả, vậy nên Bùi Cảnh Minh cũng sẽ không ngoại lệ.
Bùi lão phu nhân đã đưa ra quyết định cuối cùng, bà tìm cho hắn một cô nương từ gia đình bình thường nhưng có học thức.
Địa vị gia đình của cô nương đó hơi thấp nhưng tình thế hiện giờ cấp bách, không có cô nương nhà gia thế nào chịu gả cho hắn cả.
Sau khi nghe tin, Hành Lộ chỉ biết khóc.
Nhà đó chỉ có duy nhất một người con gái, nghe nói tính tình rất nóng nảy. Nếu cô nương đó mà biết trong nhà đã có một tiểu thϊếp thì cuộc sống sau này sẽ khó khăn cho coi.
Dạo gần đây Bùi Cảnh Minh bận rộn chuyện thành hôn. Lúc trở về, thấy Hành Lộ đang khóc, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Ngươi khóc à? Ta mới là người phải khóc đây này!” Hắn ta tức giận đá văng chiếc giày, “Kế hoạch ban đầu là cưới muội muội Thẩm gia, vậy mà…”
Muội muội Thẩm gia là một người tốt bụng, tính tình hiền hòa, lại còn rất xinh đẹp. Đáng lẽ sẽ được ôm ấp thê tử xinh đẹp trong tay, nhận sự chúc phúc từ mọi người.
“Đều tại ngươi hết.” Trong lòng hắn ta tràn ngập oán hận, “Tại ngươi đó, sao phải gây sự làm gì, để nàng ấy rơi xuống hồ, bây giờ thì tốt rồi, ta buộc phải thành thân với con gái Tào gia.”
Hắn cảm thấy cô nương đó xuất thân từ một gia đình bình thường, không xứng với mình, nên cảm thấy rất tức giận.
“Sao lại đổ hết mọi lỗi lầm lên người thϊếp như thế?”
Hành Lộ rất tức giận, nàng ta chỉ tay thẳng vào mặt hắn nói: “Nếu không phải hôm đó thϊếp nhìn thấy người nói chuyện thân thiết với Thái Vi, thϊếp sợ người có ý khác nên mới làm như vậy.
Đừng tưởng thϊếp không biết, từ lâu người đã có ý với Thẩm cô nương rồi nên mới chấp nhận cả Thái Vi.”
Nghe nàng ta nói vậy, Bùi Cảnh Minh càng tức giận hơn, “Đúng vậy! Ta có suy nghĩ đó với Thái Vi thì sao nào? Nếu ta thành hôn với muội muội Thẩm gia thì nàng ta chẳng phải sẽ là người hầu của ta sao, ta suy nghĩ như vậy có gì sai đâu?”
Hành Lộ không ngờ hắn ta lại công khai thừa nhận như vậy, trong lúc nhất thời nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Người nghĩ hay thật đó! Người tưởng rằng chỉ cần mình đồng ý thành hôn là Thẩm Thanh Đường sẽ đồng ý sao, nàng ta không muốn thành hôn với người đâu. Người hỏi sao thϊếp lại đẩy nàng ta xuống nước sao? Thϊếp nói cho người biết, thϊếp không hề đẩy nàng ta, là nàng ta tự mình nhảy xuống nước đó.”
“Ngươi nói vớ vẩn gì vậy?”
Bùi Cảnh Minh hoàn toàn không tin lời của Hành Lộ, hắn ta cau mày, vả mặt đầy tức giận: “Đến bây giờ ngươi vẫn nghĩ tới việc đổ lỗi cho người khác sao, ngươi thật sự điên rồi, ở yên trong phòng, ngoan ngoãn kiểm điểm lại bản thân đi!”
Sau đó, hắn ta đứng dậy đóng sầm cửa lại rồi đi ra ngoài.
Ngày đó, Thẩm Thanh Đường nói rất đúng, cho dù nàng có nói sự thật thì sẽ chẳng có ai tin đâu.
Hành Lộ hiểu được điều này, nàng ta tuyệt vọng tới mức dựa vào giường khóc lóc thảm thiết.