Nhìn bề ngoài rất tôn trọng đối phương, nhưng thực ra cả hai đã ghẻ lạnh nhau. Lúc đó phủ Thừa Bình Hầu thân thuộc với vua nên rất thịnh vượng, các mỹ nhân ở hậu viện lần lượt đến khiến mối quan hệ của họ ngày càng rạn nứt.
Giang Uyển không thể kìm lòng được, nhân cơ hội tìm lý do để bán hết mỹ nhân trong nhà, chỉ còn lại mẫu thân của Bùi Cảnh Minh và Bùi Lăng.
Khi Bùi Dục phát hiện ra, ông ta rất tức giận. Sau một trận cãi vã lớn, bà dứt khoát cạo tóc bỏ về nhà.
Đó một chuyện chấn động vào thời điểm đó, thậm chí hai năm sau, Thẩm Thanh Đường thỉnh thoảng vẫn nghe được tin tức này khi vào phủ Thừa Bình Hầu.
Trên thực tế, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Thừa Bình Hầu. Đôi khi nàng chỉ vô tình nghe thấy hạ nhân trong phủ nhắc đến.
Số phận của đại công tử nhà này thật sự gập ghềnh, có hai người phụ mẫu không ngó ngàng gì đến con cái, chỉ còn cách đưa mắt nhìn phủ Thừa Bình Hầu cứ như vậy mà tụt dốc.
Nàng cũng có chút cảm thông khi biết chuyện này.
Khi đó Bùi Tông Chi chỉ là một cậu bé mười một, mười hai tuổi nhưng lại phải gánh vác trách nhiệm nặng nề đối với toàn bộ phủ Thừa Bình Hầu.
Nhưng không ngờ trên đời này mọi chuyện lại hoang đường đến thế.
Mẫu thân của chàng ấy lấy lý do bị phụ thân chàng ấy bức ép mà xuất gia làm ni cô. Không ngờ chính bản thân bà lại ngầm tư thông với hòa thượng làm chuyện vụиɠ ŧяộʍ.
Giang Uyển không bao giờ rời khỏi nhà, chỉ khi nào đến Vọng An cầu phúc mới có khả năng nhìn thấy bà một lần.
Thẩm Thanh Đường từng cho rằng bà chỉ đến bái Phật.
Nhưng hóa ra điều bà luôn nghĩ đến là cái người ở dưới Phật Tổ kia.
Nàng khẽ thở dài, đến an ủi chàng ấy: “Tông Chí ca ca, huynh đừng buồn, có lẽ bà ấy chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi…”
“Có gì đáng để buồn đâu kia chứ?” Chàng ấy lớn tiếng cắt ngang lời nàng, lông mày nhạt nhòa, không nhìn ra được cảm xúc: “Bà ta là bà ta, ta vẫn là ta. Những chuyện bà ta làm, đâu có liên quan gì đến ta.”
Nói ra những lời thế tục đầy hoảng sợ như vậy mà hắn không thấy có một chút gì khác thường, ngược lại còn mỉm cười nhìn nàng: “Huống chi, không phải ta vẫn còn có muội muội hay sao?”
Chàng ấy quan sát vẻ mặt của nàng thay đổi từng chút một, ánh mắt chao đảo, hoảng loạn bất an giống như một chú chim nhỏ đầy sợ hãi, chàng ấy lại vô thức nói tiếp: “Vả lại còn có tổ mẫu, Tử Thê muội muội, tất cả đều là người thân của ta. Ta có các người cũng đã đủ rồi.”
Lúc này nàng mới tỉnh lại, vội vàng thuận theo lời chàng ấy nói: “Đúng vậy, bọn muội đều là người thân của ca ca.”
Nàng cố gắng hết sức đè nén sự bất an trong lòng, cẩn thận đưa tay kéo ống tay áo chàng ấy lắc lư, vừa ngoan ngoãn lại ân cần: "Tông Chi ca ca, huynh cứ yên tâm. Chuyện này muội nhất định sẽ không nói cho người khác đâu."
Giữa bọn họ có bí mật không muốn người khác biết, sự âu lo của nàng càng tăng thêm một bậc.
Bùi Tông Chi nhìn nàng mỉm cười dịu dàng: "Được."
Sắc trời đã muộn nên chàng ấy đưa Thẩm Thanh Đường về phòng rồi tự mình xuống núi.
Nghiễn Thư đã chờ sẵn dưới chân núi. Chủ tớ bọn họ cưỡi hai con ngựa phóng nhanh về phía kinh thành, thẳng tới Túy Hương Lâu.
Đây là nơi ưa thích của giới chức sắc. Ngoài sân có rất nhiều xe ngựa, tiếng trống xen lẫn tiếng nhạc, tiếng cười mỗi lúc càng rộn ràng hơn.
Bùi Tông Chi xuống ngựa, đi lên lầu.
Chàng ấy vừa cởϊ áσ bào đi lên tầng hai, một vị quan quen thuộc lập tức đẩy kỹ nữ đang dựa vào hắn ra, tiến tới gần chàng ấy với nụ cười nịnh nọt: “Sao hôm nay Bùi đại nhân lại có nhã hứng sang đây thế?”
Chàng ấy còn chưa kịp nói gì thì người trong phòng đã nghe thấy cuộc nói chuyện, lập tức lên tiếng: "Tông Chi đến rồi à? Mau vào đây, mọi người chờ đã lâu rồi…”
Bùi Tông Chi đẩy cửa bước vào. Có rất nhiều người ngồi bên trong trò chuyện cùng cười đùa, uống rượu vui vẻ, tất cả đều đi cùng một mỹ nhân.