"Đa tạ ca ca đã ghi nhớ lời muội từng nói."
Thẩm Thanh Đường nhìn chàng ấy, bình tĩnh nói dối: “Đáng tiếc chúng ta đến muộn, nơi kia đã có người khác vào ở trước rồi.”
Không ít gia đình thượng lưu đến chùa Vọng An ở lại một thời gian.
"Thì ra là như vậy."
Chàng ấy trầm ngâm dùng đũa gắp một miếng đồ chay bỏ vào bát nàng, nhẹ nhàng xin lỗi: “Là do ta sơ suất, quên đến chùa báo trước một tiếng cho muội, quấy rầy sự thanh tịnh của muội muội rồi.”
"Không sao đâu."
Thẩm Thanh Đường cũng múc một thìa đậu phụ bạch ngọc cho chàng ấy, tươi cười nói: “Căn phòng muội ở hiện tại cũng rất tốt, tuy không yên tĩnh như ở đó, nhưng thường xuyên có thể nghe thấy hòa thượng tụng kinh. Nghe tiếng Phật vang vọng nhiều hơn, trong lòng muội cảm thấy lắng đọng không ít. Muội cũng đã hỏi qua đại sư tụng kinh rồi, người bảo muội có tuệ căn đấy!”
Bùi lão phu nhân thích nhất lời nói cát tường như vậy của nàng, bà cũng cười nói: “Nói rất đúng. Nếu đã đến gặp Phật, đương nhiên là muốn nghe lời Phật dạy nhiều hơn. Cứ muốn ẩn náu yên ổn, thà ở nhà còn thoải mái hơn."
“Tổ mẫu dạy chí phải.”
Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn đáp lại, sau đó quay sang Bùi Tông Chi hỏi: “Tối nay Tông Chi ca ca cũng ở trong chùa à?”
“Không có.” Chàng ấy đặt đũa xuống: “Ngày mai ta phải đến Hàn Lâm Viện, ăn tối xong sẽ về nhà ngay.”
Dưới những đám áng mây đỏ ráng chiều, Thẩm Thanh Đường và Bùi Tử Thê đến tiễn chàng ấy xuống núi.
"Được rồi, các muội mau quay về đi."
Bùi Tông Chi nhìn hai muội muội mình với đôi lông mày ấm áp, chàng ấy bảo: "Chờ muộn hơn, mặt trời sẽ lặn, lúc đó đường sẽ khó đi lắm đấy."
Bùi Tử Thê gật đầu: “Vậy ngày mai ca ca xong việc sớm, nhớ sang đây nữa nhé.”
Bùi Tông Chi khoát tay đáp ứng, lại nhìn về phía Thẩm Thanh Đường, tha thiết căn dặn: “Thanh Đường muội muội thuộc thể hàn, nhớ ăn đậu hũ ít thôi, không dễ tiêu hóa đâu. Muội cẩn thận đừng để đau bụng.”
Vừa rồi chàng ấy ngồi vào bàn thấy nàng đặc biệt thích món đậu phụ bạch ngọc nên ăn rất nhiều.
“Được.” Thẩm Thanh Đường đồng ý, sau đó ngẩng mặt ngọt ngào nói với chàng ấy: “Ca ca, trên đường về nhớ cẩn thận.”
Buổi tối không còn chuyện gì nữa, Thẩm Thanh Đường cáo từ Bùi lão phu nhân rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Thái Vi đang phân loại giấy lụa để chép kinh trong phòng, nàng ta mang theo nghiên mực trắng mà Bùi Tông Chi đưa cho, đặt lên bàn.
Thẩm Thanh Đường vô tình nhìn thấy, hỏi cô: “Sao em lại mang thứ này theo?”
Thái Vi khó hiểu: “Lần trước không phải cô nương từng nói mực trong chùa khó dùng, bảo em lần sau nhớ mang nghiên mực ở nhà theo sao?”
Quả thực có chuyện như vậy.
"Giờ không cần nữa."
Thẩm Thanh Đường nói: “Cứ cất đi.”
Nàng không muốn sống trong phòng từng gặp ác mộng với chàng ấy, cũng không muốn sử dụng những thứ chàng ấy gửi đến.
Nàng sợ mọi thứ về chàng ấy, luôn chỉ muốn tránh xa chàng ấy ra.
Nhưng bây giờ vẫn chưa được.
Nàng vẫn phải đợi, chờ mọi chuyện ổn thỏa, chỉ cần nàng được ghi tên vào tên vào dưới danh nghĩa của Bùi phu nhân, ngóng trông cuộc hôn nhân mà bản thân hằng mong mỏi sẽ đưa nàng về phía nam.
Thẩm Thanh Đường đang bận tâm, ngay cả Thái Vi cũng có thể nhìn ra: "Dạo này cô nương làm sao vậy? Kể từ khi đại công tử trở về, hình như tâm trạng của cô nương không ổn cho lắm."
Lúc trước nàng chưa bao giờ tỏ ra như thế.
Nàng luôn là cô gái giỏi giả vờ nhất, dù trong lòng rất sợ hãi nhưng trên mặt không bao giờ tỏ ra rụt rè.
Luôn mỉm cười, luôn làm mọi người hài lòng.
Thẩm Thanh Đường lắc đầu đi đến ngồi bên cửa sổ.
Đêm trăng cực kỳ lạnh lẽo, nàng ngẩng đầu nhìn trăng hồi lâu, đột nhiên hỏi Thái Vi: "Thái Vi, em còn nhớ chuyện gì xảy ra ở Lăng Xuyên không?"
"Em làm sao nhớ kỹ được."
Thái Vi thu hồi nghiên mực màu trắng, thuận miệng trả lời: "Lúc đó em và cô nương mới mấy tuổi thôi, không bàn tới Lăng Xuyên, thậm chí em còn chả nhớ làm sao mình tới phủ Thừa Bình Hầu cơ.”