“Mặt đất lạnh lắm, Hành Lộ, cẩn thận chút.”
Giọng điệu của nàng vẫn rất nhẹ nhàng và ân cần nhưng ánh mắt lại vô tình liếc xuống cái bụng hơi nhô lên của Hành Lộ, “Bỏ qua mọi thứ đi, dù sao trong bụng ngươi cũng mang cốt nhục của Cảnh Minh ca ca.”
Mãi cho đến khi Thẩm Thanh Đường cùng Thái Vi rời đi, Hành Lộ mới dần bình tĩnh lại.
Gió từ hồ thổi vào người, nàng ta không khỏi rùng mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Từ giờ nàng ta không dám động vào Thẩm Thanh Đường nữa đâu.
Sau này, chỉ cần thấy nàng từ xa là sẽ trốn ngay.
Bùi Cảnh Minh cảm thấy gần đây Hành Lộ đã ngoan ngoãn hơn, trong lòng cảm thấy khá kỳ lạ, “Ngươi làm sao vậy? Bình thường rất ồn ào, sao gần đây bỗng yên tĩnh lạ thường vậy?”
Hành Lộ đang giúp Bùi Cảnh Minh mặc quần áo để vào cung dự yến tiệc Trung Thu.
“Không có gì đâu.” Dạo này cảm thấy nàng ta rất ngoãn, không làm náo loạn, giọng nói còn có phần u ám hơn rất nhiều. Nàng ta lại hỏi: “Người vào cung bao giờ trở về?”
“Ta cũng không chắc. Ngươi không cần đợi ta đâu, buổi tối cứ đi ngủ trước đi.”
Bùi Cảnh Minh chỉnh lại tay áo và thắt lưng, sau đó cúi người hôn lên má Hành Lộ: “Khi trở về ta sẽ mang sữa, bánh hạt dẻ bà bánh bột từ trong cung về cho ngươi.”
Bùi Cảnh Minh và Bùi Tông Chi cùng nhau lên xe ngựa.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Đường cũng đang ngồi trong xe, hắn ta ngạc nhiên hỏi: “Thanh Đường muội muội cũng đi à?”
Hắn ta nghiêng người, nói với nàng bằng giọng rất dịu dàng, “Đây là lần đầu tiên muội muội vào cung đúng không? Muội muội đừng sợ, lát nữa cứ đi theo ta, ta dẫn muội vào.”
“Không cần Tam ca phải bận tâm đâu.”
Bùi Tử Thê ngồi bên cạnh nhìn Bùi cảnh Minh với ánh mắt khó hiểu. Nàng vẫn nhớ chuyện Hành Lộ đẩy Thẩm Thanh Đường xuống nước, “Thanh Đường muội muội có muội lo rồi. Chỉ cần Tam ca ca quản tốt Hành Lộ của viện nhà huynh, đừng để nàng ta ra ngoài gây chuyện là được.”
Rõ ràng Bùi Cảnh Minh gọi nàng lại để trách móc một trận, lúc này hắn vô cùng chột dạ nên đành phải dừng cơn thịnh nộ lại.
Thẩm Thanh Đường lén lút kéo tay áo Bùi Tử Thê: “Tử Thê tỷ tỷ…”
Bùi Tử Thê nhìn thấy ý định bảo vệ của nàng nên bĩu môi khịt mũi, không nói thêm nữa.
Người cuối cùng bước lên là Bùi Tông Chi.
Rõ ràng Bùi Tử Thê và Bùi Cảnh Minh đang tranh cãi, thế mà chàng ấy vẫn không nói gì.
Tuy vậy Thẩm Thanh Đường vẫn mím môi mỉm cười, tiến tới nói chuyện với chàng ấy một cách nồng nhiệt.
Nàng vẫn ân cần, dịu dàng cũng như tốt bụng giống lúc trước, không thể nhìn ra được dáng vẻ đáng thương khi khóc lúc uống thuốc của ngày hôm đó một chút nào.
Bùi Tông Chi cũng kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu.
Khắp hoàng cung đều là huynh muội bằng hữu.
Thời gian tổ chức yến tiệc đang đến gần, xe ngựa ầm ầm hướng về cổng hoàng cung.
Cũng thật trùng hợp khi tiểu thế tử Bình Nam Vương tình cờ đi ngang qua xe ngựa, hắn nhận ra đó là xe ngựa của Thái Bình Hầu nên giục ngựa tiến lên chào hỏi.
"Tông Chi..."
Chàng trai trẻ đầy khí thế, trên môi nở nụ cười, trong tay cầm roi ngựa kéo rèm cửa xe lên.
Mọi người bên trong đều nhìn lên.
Sau khi nhìn rõ cô gái bên trong, hắn chợt sững người tại chỗ, không khỏi lẩm bẩm: "Tiên tử..."
Sắc mặt cô gái sáng ngời, vô thức ngẩng đầu lên, vẻ mặt nàng giật mình.
Yến Thành lập tức không nói nên lời.
Chỉ có một câu hiện lên trong đầu hắn - đó là tiên tử, vừa thuần khiết lại còn duyên dáng.
Hắn nghĩ mình đã nhìn thấy một nàng tiên tử trên bầu trời.
Vẻ mặt đờ đẫn của hắn thu hút sự chú ý của Thẩm Thanh Đường, cô nhẹ nhàng mím môi, mỉm cười dịu dàng với anh.
"Thanh Đường bái kiến thế tử Yến Thành."
Hóa ra tên nàng là Thanh Đường.
Yến Thành khẩn trương đến mức không nói hết câu đã lắp bắp: "Thanh Đường tiên tử, à không... Thanh Đường cô nương không cần đa lễ."
Bùi Tử Thê cười lớn vì trông hắn quá ngốc nghếch.