[Ngụy tỷ đệ, cường thủ hào đoạt] Kiếp trước, Lục Gia Niệm là công chúa đích tôn cao quý, sống an nhiên vô lo đến tuổi cập kê. Một ngày nọ, cung biến xảy ra, người đệ đệ mờ nhạt của nàng - Lục Cảnh U đ …
[Ngụy tỷ đệ, cường thủ hào đoạt]
Kiếp trước, Lục Gia Niệm là công chúa đích tôn cao quý, sống an nhiên vô lo đến tuổi cập kê.
Một ngày nọ, cung biến xảy ra, người đệ đệ mờ nhạt của nàng - Lục Cảnh U đã nghịch thiên sát cha gϊếŧ huynh, đạp lên núi thây biển máu mà đoạt lấy ngai vàng.
Nàng bị giam giữ trong thâm cung, cả người run rẩy khi Lục Cảnh U buông trường kiếm xuống, đưa tay vuốt ve má nàng, nở nụ cười lạnh lẽo rồi nói: “Hoàng tỷ đẹp như vậy, trẫm có thể tha cho tỷ một mạng, sau này ngày ngày hầu hạ bên trẫm.”
Khi mở mắt ra, Lục Gia Niệm quay về năm nàng đang độ tuổi trăng tròn.
Nàng vẫn là vị công chúa kim tôn ngọc diệp, còn Lục Cảnh U chỉ là kẻ bị lãng quên, đến gặp mặt nàng cũng là một điều xa xỉ.
Ban đầu nàng muốn trừ khử y để diệt trừ hậu họa, nhưng khi bước vào lãnh cung, nàng chứng kiến cảnh các hoàng huynh chà đạp y để tiêu khiển, thậm chí ngay cả hạ nhân cũng có thể trút giận lên người y.
Cả người thiếu niên đầy vết thương chằng chịt, máu đỏ thấm đẫm bộ y phục rách nát, khuôn mặt tái nhợt như giấy, ánh mắt nhìn nàng đầy sợ hãi và đề phòng.
Hóa ra bạo quân của kiếp trước cũng từng có lúc khốn khổ chật vật đến vậy.
Nàng bỗng mềm lòng, cuối cùng ra tay cứu y, nghĩ rằng nhân chi sơ tính bổn thiện, chỉ cần dạy dỗ y ngay thẳng, ắt có thể tránh được tai họa.
Khi xưa tiên đế đã cưỡng đoạt thê tử của tội thần vào cung, lúc đó phu nhân kia đã mang thai Lục Cảnh U.
Sau khi mẫu phi gặp nạn, y chịu đủ nỗi nhục nhã và đắng cay, phải nghiến răng mà sống sót trong lãnh cung này.
Y hận thấu xương những hoàng tử công chúa cao cao tại thượng kia, duy chỉ có Lục Gia Niệm là ngoại lệ.
Nàng dịu dàng với y, chăm sóc chu đáo, giữa vực sâu tăm tối nàng đã vươn bàn tay mềm mại ấm áp đến cứu vớt y.
Vì nàng, Lục Cảnh U cố gắng kiềm chế, thu lại mọi gai nhọn, tưởng rằng chỉ cần trở nên ngoan ngoãn như ánh trăng sáng trong lòng hoàng tỷ thì có thể giữ nàng mãi bên mình.
Cho đến một ngày, y thấy Lục Gia Niệm chọn được phò mã, mỉm cười trao y tờ hôn thϊếp.
Vào ngày thành hôn, phủ công chúa chìm trong biển lửa, phò mã đổ máu chết ngay tại chỗ, còn công chúa thì không rõ tung tích.
Trong thiên điện âm u tĩnh mịch, Lục Cảnh U nhẹ nhàng hôn đi giọt lệ ở khóe mắt Lục Gia Niệm, nụ cười cuồng loạn cố chấp, giọng nói trầm khàn vang lên: “Hoàng tỷ, đời này nàng đừng mong trốn thoát, phu quân của nàng chỉ có thể là ta, chỉ có thể là ta mà thôi.”
Lưu ý trước khi đọc:
1. SC, kết thúc HE.
2. Kiếp trước xảy ra như vậy là có nguyên nhân khác.
3. Phò mã không phải người tốt, đáng bị trừng phạt.
Một câu: Hai đời đều mơ ước nàng
Hay