Quyển 1 - Chương 4

Theo như hệ thống thông báo, giờ học buổi sáng sắp kết thúc.

Đã gần 12 giờ trưa, tất cả học sinh đều ùa đến căn tin để ăn cơm.

Đôi nam nữ đang có mối quan hệ yêu đương mập mờ ấy cũng muốn tìm đến nhau và cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Nữ chính Tiêu Mạt Lị đã tận dụng thời gian này, cô ta chạy mấy trăm mét từ lớp học đến toà nhà nghệ thuật.

Cô ấy sẽ có một cuộc gặp gỡ tình cờ với nam chủ đang vẽ tranh ở đây.

Hôm nay, Hà Thiên Vân đã xem thời khoá biểu của cô ấy.

Đến giờ cô ấy tan học, đồng hồ báo thức trên điện thoại của nam chủ sẽ rung lên, báo cho hắn nhớ thời điểm nữ chính sẽ đến đây.

Hắn ta thật hồn nhiên và chu đáo.

Lan Tịch Nhã vô cùng cảm động trước tình yêu tuổi học trò của hai người.

Nhưng dù cô có cảm động thế nào đi nữa, nhiệm vụ bắt buộc vẫn phải làm.

Dưới sự thúc giục của hệ thống, Lan Tịch Nhã bắt đầu đi lên cầu thang tầng ba.

Ở đây không có lớp học, nên nơi đây không có một bóng người.

Lan Tịch Nhã nấp phía sau bức tường trắng, lén lút nghiêng đầu nhìn trộm nam chủ, hắn ta đang cởi tạp đề, chỉnh trang lại đồng phục, đứng trước cửa, nhìn trái nhìn phải.

Hắn ta đang nôn nóng muốn được gặp nữ chính.

Ôi, đáng yêu quá!

[Thực nghiệm giả số 807, cô đừng chần chừ nữa, mau hành động đi!]

[Nữ chính sắp đến rồi, cô mau cho cô ta thấy cô đang tán tỉnh nam chủ]

“Này, không cần hối tôi… Tôi cũng cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt! Đây là lần đầu tiên tôi trò chuyện với ai đó… Nếu như tôi bị từ chối thì sao?

[Đồ vô dụng]

Đột nhiên, Lan Tịch Nhã cảm thấy có thứ gì đó đang kí©h thí©ɧ bộ phận nhạy cảm của cô, phần thân dưới trở nên tê dại.

Cô hưng phấn đến mức suýt kêu lên.

Dường như có một cái máʏ яυиɠ bên trong cô.

[Thực nghiệm giả, cô mau hành động đi, nếu không mức độ hình phạt sẽ tăng lên]

Hệ thống bắt đầu mất kiên nhẫn, lên tiếng thúc giục cô.

Lan Tịch Nhã cực kỳ khó chịu khi bị ông ta thúc ép, nhưng với trường hợp tự nhiên hưng phấn ở nơi công cộng, nếu để người khác phát hiện cô sẽ rất ngại.

Cô lấy lại sự bình tĩnh, sau những giây phút bối rối vì bị kí©h thí©ɧ, bắt đầu hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước đến trước mặt Hà Thiên Vân.

Đúng lúc này, nữ chính Tiêu Mạt Lị từ cầu thanh phía bên đi đến.

Nhìn thấy một nữ sinh vô cùng xinh đẹp đứng gần Hà Thiên Vân, cô ta rất lo lắng, bước chân càng nhanh hơn.

Lan Tịch Nhã đứng trước mặt Hà Thiên Vân , định mở miệng nói, bắt gặp ánh mắt hắn ta đang nhìn cô chằm chằm, cô sợ hãi không nói nên lời.

Cô tiếp tục bước tiếp về phía trước, lướt qua người hắn ta, không dám quay đầu lại.

[Này! Tại sao cô lại đi luôn vậy! Nhanh chóng dụ dỗ hắn ta]

“Tên khốn, câm miệng lại! Nếu ông muốn như vậy, thì tự đi mà làm, đừng ép người khác làm bò.” Lan Tịch Nhã mất kiên nhẫn thì thào.

“A!”

Lúc này, Lan Nhã Tịch đi thẳng vào phía trước, không để ý Tiêu Mạt nên đã đυ.ng vào cô ta.

“Mạt Lị!”

Lan Tịch Nhã giật mình quay đầu lại, nữ chủ đang kinh ngạc nhìn cô.

[Hà hà! Phản ứng tốt lắm!]

[Hoá ra vốn dĩ số 807 cô chọn cách trực tiếp khıêυ khí©h nữ chính]

[Ý hay, so với việc dụ dỗ nam chủ hiệu quả hơn rất nhiều]

[Có thể khơi gợi sự quan tâm của nam chủ dành cho nữ chính, đồng thời kí©h thí©ɧ sự khiêu chiến trong lòng nữ chính]

[Cô làm tốt lắm!]